Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 438
Cập nhật lúc: 2024-12-14 08:31:03
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , thấy Mộ Dung Lý đang bối rối từ đất bò dậy, cúi đầu, đoan đoan chính chính vững.
Không thương, do ám sát, bệnh gì.
Vậy tại đột nhiên ngã ?
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu liếc mắt .
Đồng thời đầu khay trong tay Mộ Dung Lý.
Nếu bọn họ nhớ lầm thì…
Món bọn họ đang ăn chính là do Mộ Dung Lý bưng lên.
“Ngẩng đầu lên.” Hiên Viên Triệt gõ tay bàn một cái, tiếng vang.
Mộ Dung Lý lập tức ngẩng phắt đầu dậy, một chút phản kháng cũng dám .
Khuôn mặt đáng lẽ hồng hào giờ trắng bệt.
Ánh mắt cúi cúi dám thẳng mắt bọn họ.
Cùng với vẻ mặt vặn vẹo.
Khiến cho Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu trong nháy mắt dự cảm lắm.
Món ăn , thể là thịt chim.
Chậm chạp, lấy một loại tốc độ cực kỳ chậm chạp buông mấy miếng thịt đùi trong tay xuống.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đoan chính , đầu Lưu Nguyệt.
Hiên Viên Triệt thì ho khan một tiếng, cố gắng nặn khóe miệng thành một nụ thể là tươi vui.
Quay đầu Lưu Nguyệt, giọng vẻ tự nhiên: “Nguyên liệu của món ăn là…”
Lưu Nguyệt hai tay khoanh ngực, chậm rãi chậm rãi : “Nguyên liệu cũng cái gì quý giá hiếm lạ, tìm ngay tại đây.”
“Ừ.” Hiên Viên Triệt gật gật đầu, nhưng vẫn ngó chừng Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy chậm rãi lướt qua ba đang thắc thỏm nàng: “Muốn ? “
Gật đầu, đồng loạt gật đầu.
“Vậy ngươi .” Lưu Nguyệt chỉ tay mặt Mộ Dung Lý.
Mộ Dung Lý liền ho khan một tiếng.
Cũng dám đưa ánh mắt ba cặp mắt đang trừng chằm chằm từ ba con cao sang quyền quý nhất .
Mộ Dung Lý nhanh chóng cúi đầu, : “Nương nương phân phó, bởi vì đây là ý tưởng bất ngờ, sẵn nguyên liệu chuẩn .
Đành dùng tùy tiện vài nguyên liệu sẵn tại chỗ một chút.
Món ăn là do Mộ Dung Lý cùng mấy , từ ruộng bắt sống ….con chuột.”
Một âm , trong đại sảnh nháy mắt rơi trầm mặc.
Khóe miệng Hiên Viên Triệt bắt đầu giật giật.
Sắc mặt Âu Dương Vu Phi bắt đầu vặn vẹo.
Hàm răng Vân Triệu bắt đầu rung lên ken két.
Không bạo phát từ trong trầm mặc, chỉ c.h.ế.t lặng từ trong trầm mặc.
Mộ Dung Vô Địch cũng đề phòng .
Ba nếu như điên cuồng bạo phát lên, phòng ốc Mộ Dung phủ của sợ rằng cũng xốc ngược hết lên một .
Ngược , Lưu Nguyệt chỉ chậm rãi : “Sao , dám ăn ?”
“Bọn họ đang sợ đó.”
Gia Luật Hồng xen mồm , cầm một miếng đùi thịt chuột lên, khinh bỉ cực độ ba Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu.
Lưu Nguyệt gật đầu: “Nếu sợ thì…”
“Ai , chỉ là thịt chuột thôi , gì sợ.”
Âu Dương Vu Phi cố mạnh, động tác vung quạt lên theo bản năng.
Không ngờ mặt là gì, mới nhớ quạt trong tay ném qua một bên từ lâu.
“Lên núi đao, xuống biển lửa cũng sợ, huống gì đây chỉ là thịt chuột, , ngươi đừng mấy chuyện đùa như .”
Vân Triệu ho khan một tiếng, trấn định.
Khuôn mặt vặn vẹo đang vặn vẹo ngược bình thường.
“Chúng chẳng qua chỉ là đang trầm tư, ngờ nàng thể nấu ăn độc đáo như , thật bất khả tư nghị.”
Cuối cùng, Hiên Viên Triệt tổng kết một câu cực kỳ thâm sâu.
Không thể lựa chọn bộc phát từ trong trầm mặc, quá mất mặt, bọn họ đành lựa chọn thuận theo tình huống từ trong trầm mặc.
Lưu Nguyệt thấy sắc mặt cực kỳ chính trực, gật đầu : “Nói mới chứ, nếu thứ mà cũng dám ăn, thật khiến chê a.”
Tiếng , Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, bi phẫn hết .
Nghe câu như , mặt đừng là thịt chuột.
Cho dù là một con khủng long, bọn họ cũng ăn tươi nuốt sống hết.
Đã quyết tâm ‘ còn đường lui’ nữa, chẳng qua khay thịt chuột xào, ăn nữa.
Có thể cố gắng khống chế phun , thật sự là dùng hết lực .
Vân Triệu dứt khoát trực tiếp mở khay đồ ăn mặt .
Một khay đầy chén súp trắng như tuyết.
Mùi vị nồng, màu xanh nhạt.
Có mấy sợi như chỉ bạc quấn quấn uốn uốn bên trong, mùi thơm bạc hà thoáng bay lên.
Một món vô cùng cao cấp.
Nhìn như độc, vô hại, chẳng qua bên trong giấu cái ‘kinh hỉ’ nào .
Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt cũng ngó chừng Vân Triệu, động thủ.
Mà vị trí cái mâm cũng cách Gia Luật Hồng khá xa, Gia Luật Hồng với tới, thể gì khác hơn là .
Bị hai tên cáo già Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi chằm chằm.
Vân Triệu hít sâu một .
‘Chắc nó chừa ’, ý tứ , hiện tại thể hiện đầy đủ .
Cầm lấy cái muỗng bằng bạc, Vân Triệu múc một ít.
Súp trắng, bên trong vật thể gì đó lăn lăn dập dềnh, trắng, dài cỡ móng tay, thô hơn cuống lá một chút.
Trắng trẻo non mền mập mập, bằng nhãn lực của , thể thấy nó giống như côn trùng.
Về phần là loại côn trùng nào, thật sự .
Chẳng qua, cũng loại giương nanh múa vuốt nguy hiểm, vẻ ngoài hiển hách.
Thoạt , vẻ là một loại côn trùng mềm mại lành tính.
Cái từ để hình dung thật quái lạ.
Chẳng qua, hiện tại Vân Triệu cũng chỉ thể định dạng nó tới như thôi.
Hắn sớm mấy thứ bề ngoài dữ tợn, thật gớm ghiếc tởm lợm phát ói , khiến cho đầu trời, chân đất nữa .
Hắn thề, từ nay về bao giờ, bao giờ để Lưu Nguyệt tự tay nấu cơm cho bọn nữa.
Lưu Nguyệt ơi Lưu Nguyệt, vật , là thể ăn ?
Cắn răng một cái, quyết tâm liều chết, nuốt ùng ục một ngụm mồm.
Vị gì thế ? Là vật gì trong đó ?
Nhìn Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi hai mắt mở to , hỏi thăm tiếng.
Vân Triệu đáp một cái nhún vai bất đắc dĩ.
Ý là , ăn quá nhanh, thưởng thức kịp.
Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi cực kỳ tức giận, Lưu Nguyệt nhàn nhàn nhã nhã cầm lấy cái muỗng, chậm rãi : “Thứ là dinh dưỡng nhất, chứa hàm lượng albumin cao.”
Vừa , vô cùng hiền lành thành thật múc cho Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi và Gia Luật Hồng mỗi một chén.
Chẳng qua, Mộ Dung Nghị mặt mày sớm tái ngắt bên .
Lưu Nguyệt cũng thấy tội tội, múc bắt ăn.
Bây giờ đều cực kỳ đề phòng với bất kỳ thứ gì bàn.
Cho nên, từ bàn cho tới đám gia nhân quanh Mộ Dung Vô Địch.
Cũng ai để ý Lưu Nguyệt cái gì albumin, bộ tập trung chú ý đến bề mặt chén súp trắng như bạch ngọc .
Với tâm trạng ‘tiến lên cũng chết, mà lui về cũng chết’ đầy bi tráng.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, và Vân Triệu, cầm chén lên uống một .
Vừa miệng thấy mùi thơm ngát, côn trùng nho nhỏ màu trắng, mềm nhũn, trơn trượt, non nớt.
Mùi vị cùng cảm giác , quả thực là quá tuyệt vời.
“Côn trùng mùi vị cũng tệ a.”
Coi như là côn trùng, cũng nhận, côn trùng ăn ngon, Âu Dương Vu Phi gật đầu khen.
“Rất non, chút giông giống đậu hũ .”
Vân Triệu, lúc coi như là kịp nếm mùi vị .
Hiên Viên Triệt cũng gật gật đầu : “Cảm giác giống côn trùng lắm.”
Vừa , đầu về phía Lưu Nguyệt.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu cũng đồng thời tới đây.
Lưu Nguyệt tựa lưng ghế , đầu ngón tay điểm điểm mặt bàn, thấy chậm rãi : “Ta thể cơm, khái niệm ở chỗ sống.
Chỉ ‘ thể ăn ’, tồn tại ‘ăn ngon ’.
Càng thêm, chuyện vì lường gạt nào, mà cố ý những thứ cổ quái.
Ta cho các ngươi, cũng là những thứ cho là thể ăn , ăn qua, hơn nữa còn cách chế biến.
Ví dụ như, dùng đậu hũ điêu khắc thành hình côn trùng, để khiến các ngươi lẫn lộn khó đoán.
Yên tâm, còn rảnh đến mức đó.”
Lời xong, Hiên Viên Triệt nhất thời để chén xuống, cầm tay Lưu Nguyệt.
“Xin .” Hiên Viên Triệt cúi nhẹ đầu.
Hắn quên mất, Lưu Nguyệt cái loại thích thú lừa gạt khác.
Cố ý chuẩn mấy thứ để khi dễ bọn họ.
Đây là việc Lưu Nguyệt sẽ .
Thật thì, vốn sớm nên nghĩ đến.
Lưu Nguyệt dù gì, cũng tiếp cận với thiên nhiên, vô cùng nguyên thủy.
Giống như di chuyển trong rừng ở Nam Tống, mấy thứ bọn họ ăn là săn bắt ngay tại chỗ , thứ trời đất gì cũng .
Lưu Nguyệt am hiểu nguyên sinh tự nhiên hơn tất cả.
Mặc dù, thật sự tại Lưu Nguyệt thích mấy thứ côn trùng đến .
Vỗ vỗ tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt vẻ mặt mỉm , chút phật lòng.
“Thêm một chén nữa , ăn ngon lắm.”
Giữa lúc Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt chuyện với , Gia Luật Hồng sát phong cảnh, xong một chén, bụng nhỏ căng lên, đưa chén hướng Vân Triệu.
“Ụa…”
“Ụa…”
Vân Triệu để chén của xuống, còn kịp cầm lấy chén của Gia Luật Hồng.
Gia nhân Mộ Dung gia vẫn còn yên hầu hạ gần đó, đột nhiên nôn khan hai tiếng, phá vỡ khí vô cùng hòa hợp hữu hảo trong đại sảnh.
Âu Dương Vu Phi liếc mắt qua, là Mộ Dung Cương.
Đây cũng là của Mộ Dung Nghị, lúc cũng nhịn nổi nữa, bắt đầu nôn mửa.
Âu Dương Vu Phi lập tức một dự cảm nguy hiểm, lắm.
“Nói chắc chắn các ngươi ăn vô nữa .”
Không đợi đám Hiên Viên Triệt mở miệng hỏi, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên .
“Thất lễ, thất lễ.” Mộ Dung Cương thấy Hiên Viên Triệt sang , cũng thấy rõ ràng đôi môi còn ướt chút nước súp Bạch ngọc .
Cho dù định lực như , cũng khống chế nổi nữa, che miệng chạy vội ngoài.
Ngay cả lời thỉnh tội cũng kịp.
Vân Triệu thấy thở thật dài một tiếng, Lưu Nguyệt : “Có thể cho chúng c.h.ế.t minh bạch một chút .”
Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu mặt đều hiện vẻ ‘bằng bất cứ giá nào cũng ’, nhún vai.
“Nói .” Tiếng nhàn nhạt vang lên, Mộ Dung Cương lập tức khựng như đóng đinh tại chỗ.
Đầu cũng dám , Mộ Dung Cương cố giữ giọng cung kính, nhưng che nỗi sự kinh khủng rít từ kẽ răng, : “Là…..là…..dòi (giòi).”
Một tiếng , Hiên Viên Triệt bất giác cảm giác trong lồng n.g.ự.c như đang đảo lộn, súp Bạch ngọc nuốt xuống , dường như điên cuồng phun ngoài.
Âu Dương Vu Phi nhè nhẹ ấn lên mặt bàn.
Hắn tin tưởng, chỉ cần hiện tại mở miệng một chữ.
Nhất định sẽ phun hết, tuyệt đối luôn.
Mà Vân Triệu thì trợn trắng mắt, cũng nôn khan tiếng.
Mộ Dung Vô Địch một bên thấy , bụm mặt đầu, thật dám nữa.
Mấy năm đó, đám Hiên Viên Triệt, Vân Triệu mặc dù là Đế vương kinh thành, là Thái tử, nhưng loại chỉ hưởng giang sơn, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng .
Dòi, tự nhiên là .
Đây chính là bảo vật trấn điếm của nhà xí chứ xa lạ gì. (nguyên văn “trấn điếm chi bảo” = bảo vật nổi danh nhất, đại diện cho tiếng tăm của nơi đó)
Nghĩ tới thứ ăn là đồ từ trong nhà xí chui .
Sắc mặt ba trong nháy mắt xanh mét, chuyển sang đỏ, thành trắng, sắp đủ bộ bảy màu .
Lưu Nguyệt thấy lắc đầu, tự tay múc một muỗng súp Bạch ngọc lên, đổ trong miệng.
Chậm rãi : “Yên tâm, tuyệt đối sạch sẽ.”
mà dù là tâm lý tính loại cường đại như Hiên Viên Triệt, cũng cách nào yên tâm .
Hiên Viên Triệt trực tiếp giành lấy muỗng của Lưu Nguyệt, ném trở chén.
Lưu Nguyệt thấy , cũng ép họ nữa, về Mộ Dung Vô Địch phất phất tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mộ Dung Vô Địch cùng vài phía lập tức tới, cực kỳ cẩn trọng vạch trần món ăn cuối cùng mặt mấy Hiên Viên Triệt.
Một đĩa nhỏ màu bạc, Hiên Viên Triệt định thần .
Một thứ gì đó lớn cỡ ngón tay con nít, màu hồng hồng trắng trắng của thịt tươi, bày la liệt trong dĩa, còn đang khẽ động đậy.
Khóe miệng bắt đầu giật giật, Âu Dương Vu Phi chỉ đám thịt phấn hồng đó : “Đây là…”
“A, con chuột con.” Câu hỏi của Âu Dương Vu Phi còn xong, Gia Luật Hồng một bên vội nhảy cẫng lên, vô cùng vui mừng.
Chuột con! Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, mặt bắt đầu đen.
Lưu Nguyệt thì chậm rãi cầm đũa lên, kẹp lấy con chuột con trong đĩa mới bày .
Chỉ một tiếng ‘chít’ nhỏ.
Sau đó, đưa con chuột ở đầu đũa nhúng nước chấm đầy gia vị, thấy một tiếng ‘chít chít’ nhỏ nữa.
Nâng đũa lên, Lưu Nguyệt đưa trong miệng định ăn.
Hiên Viên Triệt một bên thấy, lập tức một phát bắt lấy tay Lưu Nguyệt, mặt đen : “Nàng gì đấy ?”
Lưu Nguyệt trừng mắt , vô cùng tự nhiên: “Làm mẫu cho các cách ăn.”
Tiếng dứt, cả khuôn mặt Hiên Viên Triệt đen như than, nhanh tay giành lấy chiếc đũa của Lưu Nguyệt, dắt nàng lên, tương đối dịu dàng : “Khi nãy ăn quá nhiều, chúng cũng no .”
Cùng lúc , Vân Triệu cũng mau chóng lên, thủ nâng một tay còn của Lưu Nguyệt, khuôn mặt thành khẩn : “Mộ Dung Nghị, ngươi cũng thấy, tối nay còn hội hoa đăng, chúng rước đèn đây.”
Hợp lực cùng Hiên Viên Triệt, mang Lưu Nguyệt ngoài.
Lưu Nguyệt khỏi liếc mắt, giờ mới buổi trưa, dạo cái gì hội hoa đăng ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-438.html.]
Mà Âu Dương Vu Phi thì ôm đồm Gia Luật Hồng, mỉm đám Mộ Dung Vô Địch : “Hôm nay tạm biệt ở đây thôi, nương nương bận rộn, về cung .”
Dứt lời, nắm lấy Gia Luật Hồng lắc đuổi theo.
Nhìn mấy bóng dáng mang xa, đám Mộ Dung Vô Địch lau một trận mồ hôi trán.
Liếc mắt .
Hôm nay, thử thách thật quá sức thừa nhận của bọn họ .
Côn trùng yến còn đầy bàn, mùi hương thơm phức.
Chỉ tiếc cho phòng bếp nhà Mộ Dung phủ.
Từ đó về , còn ai dám sử dụng một nào nữa.
Chưing 439:
Trời xanh nước biếc một màu, núi sông nhuộm đẫm ánh hoàng hôn.
Để đảm bảo an tính mạng, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu cùng đến nhất trí rằng từ về nhất định để Lưu Nguyệt tránh xa phòng bếp. Đó chính là cách đảm bảo tính mạng cho bọn họ.
Sau buổi trưa ăn côn trùng yến của Lưu Nguyệt, đến chiều bọn họ chỉ tâm tình bơi hồ, mà ngày cả bữa cơm tối cũng ăn .
Đây quả là sự uy h.i.ế.p trực tiếp tính mạng của bọn họ.
Tâm tình như sóng nước nhấp nhô lên xuống, khiến sức lực cũng giảm sút đáng kể.
Đây cũng là sự uy h.i.ế.p tính mạng bọn họ.
Nhìn mặt ba ngừng oán trách, Lưu Nguyệt còn cách nào khác đành đồng ý rước đèn với bọn họ buổi tối, cũng coi như là bồi thường.
Mặc dù, bản nàng thật sự cho rằng cần bồi thường cho bọn họ cái gì cả.
Không chính bọn họ đòi ăn cơm nàng ?
Mà những thứ nàng , chính là những thứ !
Có điều, khó cơ hội tập trung đông đủ thế , tâm tình nàng cũng đang , thôi thì cứ đáp ứng với bọn họ .
Phố mới lên đèn, bóng đêm mịt mùng.
Ánh rực rỡ lóe lên phía chân trời, gió nhẹ nhàng phất qua.
Ánh trăng trắng bạc từ trời rọi xuống, bao phủ khắp trăm triêu dặm núi sông.
Mặt nước lóng lánh ánh trăng, mờ ảo như đang thoát khỏi trần thế, lạc đến thiên đàng.
Cùng với ánh đèn sáng rực phía , cùng tô điểm.
Trên phố, qua tấp nập, nối gót sát vai.
Ánh đèn chiếu rọi khắp phố, rực rỡ vô cùng.
Trên đường phố Thiên Thần lúc chật kín , đến bước cũng khó khăn.
Đủ loại đèn treo các lầu các, các cánh cửa, tay qua đường. Theo dòng qua di động trở nên lúc ẩn lúc hiện, lấp lánh như đom đóm, sáng cả một vùng trời.
Các cửa hàng dọc hai bên đường bày đầy các loại đèn với đủ loại màu sắc, đù các kiểu dáng: bươm bướm, ong, cá, hình các loài hoa…..
Tiếng mua bán, tiếng rộn ràng, dường như bao nhiêu vui vẻ đều dành hết cho ngày .
Đã lâu lắm một ngày vui như .
Đã lâu lắm một ngày thực sự an bình, bình thản đến .
Thiên hạ thống nhất, còn chiến tranh.
Mọi lo lắng, vướng bận trong lòng dân chúng đều nén xuống, cảm giác vui vẻ lan từ tận đáy lòng tronng ngày hội hoa đăng .
Ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, vui hớn hở.
Dòng sông nhỏ vắt qua thủ đô Thiên Thần, dù lớn nhưng nước sông trong suốt. Lúc , ánh trăng lấp lánh, dòng sông đang chở đầy hoa đăng. Có đèn hình hoa sen, đèn hình cá chép, đèn bươm bướm, cũng những chiếc đèn hình thù gì cả……
Đủ loại hoa đăng đầy màu sắc theo dòng nước chảy trôi nổi sông.
Mà bên bờ, vô thiếu nữ đang . Có thẹn thùng, điềm đạm. Vẻ mặt hoặc mong ngóng, hoặc hi vọng…..
Hình ảnh đó hề thiếu trong các lễ hội hoa đăng.
Dáng vẻ mỗi đều thành tâm, nghiêm trang.
Mà ở phía các nàng, vô nam tử đang sang bên .
Trên mặt sông lấp lánh nổi lên một cảm giác ám .
Một nhóm năm Lưu Nguyệt dạo tới đây liền cảnh tượng thu hút.
Thiên Thần vốn phong tục thả đèn hoa đăng, hôm nay cảnh ?
Thắc mắc cũng chỉ là thắc mắc! Dù hôm nay cũng là ngày để bách tính vui chơi, cứ để họ gì thì .
Hiên Viên Triệt cũng gì, chỉ nắm tay Lưu Nguyệt thật chặt, cùng Gia Luật Hồng chậm rãi qua thưởng thức.
Phía , Âu Dương Vu Phi phất phất quạt giấy ngắm cảnh, Vân Triệu mặc dù thong dong bước , nhưng trong lòng bao nhiêu cảm xúc.
Âu Dương Vu Phi là hiểu chuyện, thấy liền vung quạt lấy lên, đốt lên một hoa đăng hoa sen mặt sông, thành thật với Vân Triệu: “Vân Triệu, cảm thấy cái đèn hợp với ngươi!”
Vân Triệu liền đầu , nhất thời trợn mắt Âu Dương Vu Phi một cái.
“Luận phong tình, thấy chỉ ngươi mới xứng!”
Mặc dù Vân Triệu đang vẻ thâm trầm, nhưng công phu mồm mép vẫn hề suy giảm.
Âu Dương Vu Phi liền cong mày, híp mắt : “Đây là đang ca ngợi ?”
Vân Triệu liếc mắt một cái đáp .
“Ta cảm thấy chỉ mới thích hợp nhất!”
Nhận lấy ánh mắt xem thường của Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi đột nhiên đổi đề tài, đến Hiên Viên Triệt.
“Dung mạo yêu mỵ, ánh mắt chuyển động mang theo cả phong tình vạn chủng. Một cái nhăn mày, một nụ đều mang theo vẻ mỵ hoặc bẩm sinh. Không giận thì kinh diễm tứ phương, mà giận thì…….ối ối, đừng nhéo!”
Lời còn hết, Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhảy dựng lên, .
Mà mặt , Lưu Nguyệt đang vươn tay tới.
Mà Hiên Viên Triệt nheo mắt , tản sát khí.
Có điều, Hiên Viên Triệt vốn trời sinh yêu mỵ, nên thế nào cũng vô cùng tuyệt sắc.
Lúc , , hề chút thiết huyết cùng sát khí nào.
Hai mắt nheo , vẻ yêu mỵ càng lộ rõ.
Vân Triệu một bên thấy khỏi phì một tiếng, sợ c.h.ế.t thốt lên một câu: “Nhìn một cái quả nhiên hiểu rõ!”
Đổi , hai mắt Hiên Viên Triệt càng đằng đằng sát khí.
Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu càng khoái trá hơn.
Lưu Nguyệt thấy lắc lắc đầu, nhưng cũng .
Hiên Viên Triệt càng lớn càng yêu mỵ, đây của . Thưởng tâm duyệt mục, đương nhiên nàng cũng thích.
Bóng đêm mịt mùng, nhưng vẫn che vẻ thiên tư quốc sắc.
Nhóm Lưu Nguyệt đường thu hút bao nhiêu ánh mắt dõi theo.
Có điều bọn họ cảm thấy mà thôi.
bây giờ, mấy bọn họ đang vang như , ánh mắt của những xung quanh chiếu tới càng nhiều hơn.
“Này, mấy vị lão gia, phu nhân, mua một cái hoa đăng ?”
Nhìn đám Lưu Nguyệt lấy một cái hoa đăng trong tay, bán hàng rong liền tới, híp mắt mời chào.
“Đi thả một cái hoa đăng để cầu mong Hoàng hậu của chúng che chở!”
Âu Dương Vu Phi đang thấy thế liền lập tức ngừng , vẻ mặt đầy hứng thú hỏi : “Sao là Hoàng hậu che chở?”
Vừa Lưu Nguyệt .
Nàng che chở cho thả hoa đăng?
Lưu Nguyệt là Hoàng hậu tấm lòng nhân hậu như thế. cũng cảm thấy tò mò với những lời liền bán hàng rong xem nàng che chở cho bọn họ như thế nào.
Người bán hàng rong Âu Dương Vu Phi hỏi như thế, liền rạng rỡ : “Nghe giọng của ngài hình như là thủ đô Thiên Thần.
Vậy ngài , Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu của chúng để thành với trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở mới đến ngày hôm nay, sống hạnh phúc cùng .
Các ngài là nơi khác nên , nhưng những ở đây như chúng đều rõ ràng.
Đó là một câu chuyện gay cấn…………”
“Ngừng, ngừng, chúng đều tình cảm của Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu trải qua nhiều khó khăn.”
Không đợi bán hàng rong hết lời ca ngợi, Âu Dương Vu Phi nhanh chóng lên tiếng cắt lời, , “Mặc dù là ở đây, nhưng chúng đều rõ ràng.
Bây giờ chỉ , tại Hoàng hậu che chở cho thả đèn sông?”
“Ha ha, tiểu tử, ngươi cũng hiểu ?”
Một ông cụ liền tới gần Âu Dương Vu Phi : “Đèn sông chính là đèn cầu nguyện.
Các cô gái, trai đều đến đây để cầu xin nhân duyên mỹ.
Hoàng thượng và Hoàng hậu khổ cực như cuối cùng cũng đến với .
Các trai, cô gái đều hi vọng Hoàng Thượng và Hoàng hậu chúc phúc, mối nhân duyên .”
Thanh âm dứt, ông lão , ngón tay vươn chỉ một cô gái đang bên bờ sông, tiếp: “Nhìn xem, đó chính là cháu gái của lão, đang cầu xin Hoàng hậu phù hộ để một chồng !”
“ , đúng , con gái cũng ở bên …..”
“Con trai cũng bên đó…….”
Trong tiếng huyên náo nổi lên bốn phía, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt liếc một cái, cùng .
Tình cảm từ khóe miệng, đuôi lông mày, từ thở tiếng động lan ngoài.
Có đang cùng nắm tay, kiếp cần cầu xin gì nữa.
“Chậc chậc, khiến hai bọn đắc ý !” Nhìn Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt , Âu Dương Vu Phi chép miệng .
“Ngươi ?”
Vân Triệu hai tay ôm ngực, liếc xéo Âu Dương Vu Phi một cái.
“Mua một cái hoa đăng , mua . Cầu xin một mối nhân duyên .”
Khuôn mặt bán hàng rong tươi , chỉ cửa hàng hoa đăng phía của .
“Bọn thành , cần nhân duyên nữa.” Âu Dương Vu Phi Lưu Nguyệt .
“Không sợ rút gân lột da ?” Vân Triệu liền tiếp một câu.
“Không vẫn còn hai vị ?
Mà chỉ các cô gái, trai kết hôn mới thể mua, vợ chồng hai cũng thể mua một cái cầm trong tay dạo mà.
Nhìn những rước đèn xem, bọn họ đều cầm đèn trong tay, các vị , cảm thấy thích hợp lắm.”
Người bán hàng rong lấy lòng.
“Hoa đăng, hoa đăng, hoa đăng!”
Gia Luật Hồng từ đến nay từng thấy hoa đăng liền thu hút, lúc hồi phục tinh thần liền kéo Lưu Nguyệt đòi.
Lúc tâm tình Lưu Nguyệt đang , lập tức : “Được, mua cho !”
Vừa nắm tay Hiên Viên Triệt, dẫn Gia Luật Hồng tới cửa hàng hoa đăng.
Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu ở phía bóng lưng ba bọn họ. Nhìn thật giống như đôi vợ chồng đang dẫn con chơi.
Cảm giác thật bình yên, thật an lành.
Mặc dù đứa nhỏ lớn một chút.
“Thật đáng thương cho cô đơn như . Xem cũng mua hoa đăng mới .”
Âu Dương Vu Phi quơ quạt giất, miệng thương tâm, nhưng trong mắt chút buồn bã nào.
Vân Triệu liền vô hại: “Được, sẽ chọn cho ngươi, tuyệt đối sẽ tìm một cái thích hợp.”
“Ai cần ngươi chọn, chọn cái gì nữa……”
Ồn ào, chen ngươi đẩy, cuối cùng Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu cũng tới.
Cửa hàng hoa đăng chật kín, loại gì cũng , lấp kín mắt Gia Luật Hồng.
Đôi bàn tay nhỏ bé sờ cái một cái, xem cái một chút. Nhìn cái cũng thích, cái cũng thấy .
Dường như vùi đầu trong đống hoa đăng .
Nắm tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt qua cửa hàng hoa đăng đủ loại, bàn tay cầm lên một cái hình thỏ trắng nhỏ.
Làm vô cùng tinh xảo, hình trắng nhỏ, mắt hồng lanh lợi.
Gia Luật Hồng thấy cái .
“Lấy cái !”
Hiên Viên Triệt gật đầu, trả tiền.
“Đệ cũng cái !” Lúc trả tiền, Gia Luật Hồng đột nhiên lấy một cái hoa đăng hình con cọp, cườ đến híp mắt .
“Cái hơn!” Lưu Nguyệt chỉ con thỏ nhỏ trong tay.
“Cái hơn!” Gia Luật Hồng giơ cao con cọp lớn.
“Được !” Lưu Nguyệt cũng thấy khó chịu, liền gật đầu.
Gia Luật Hồng lập tức đắc ý.
Lưu Nguyệt thấy con thỏ trong tay một cái liền trả . Thứ cần nữa.
Nhìn trai bên cạnh đang mua một cái hoa đăng đưa cho cô gái đở bừng mặt bên cạnh, Lưu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu Hiên Viên Triệt : “Ta tặng đồ gì cho !”
Hiên Viên triệt liền , cầm tay Lưu Nguyệt : “Sao thế? Muốn tặng đồ cho ?”
Lưu Nguyệt thẳng thắn gật đầu, cầm thỏ trắng nhỏ trong tay lặng lẽ đưa cho Hiên Viên Triệt : “Tặng !”
Sau dó liền dẫn Gia Luật Hồng ngoài.
Hiên Viên Triệt ngờ Lưu Nguyệt ấn hoa đăng thỏ trắng nhỏ tay , khỏi sửng sốt.
Cầm hoa đăng thỏ trắng đáng yêu đưa cho ?
Âu Dương Vu Phi cùng Van Triệu bên cạnh đang sôi nổi bình phẩm về hoa đăng, thấy liền đồng thời phì một tiếng.
Hiên Viên Triệt một kiên cường thiết huyết, kết hợp với hoa đăng thỏ trắng nhỏ ngay cả Gia Luật Hồng cũng chê đáng yêu quá lấy.
Đây quả thực là một khảo nghiệm thú vị nhất với bọn họ.
“Khụ khụ” Cố sức nén , Âu Dương Vu Phi vỗ vỗ Hiên Viên Triệt đang nhướn mày, chậm rãi mở miệng.
“Đây là đầu tiên Lưu Nguyệt tặng đồ cho ngươi, nhớ giữ gìn cẩn thận!”
“Ta tuyệt đối ngại nếu ngươi tặng nó cho .”
Vân Triệu hai tay ôm ngực, vẻ mặt nghiên túc Hiên Viên Triệt .
Sau đó, hai tiêu sái, tăng tốc đuổi theo Lưu Nguyệt.
Ánh mắt an vị liếc Hiên Viên Triệt một cái.
Bọn họ thể tưởng tượng , một nam nhân hai mươi mấy tuổi cầm theo chiếc hoa đăng thỏ trắng nhỏ đáng yêu thì sẽ như thế nào.
Ngay cả hai bọn họ cũng chịu sự hổ .
Tai lời của Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, mắt hai kẻ trượng nghĩa đang chạy mất hút, Hiên Viên Triệt cầm hoa đăng thỏ trắng nhỏ, khóe miệng co rút.
Hắn yêu Lưu Nguyệt, ngại khác nam nhân cầm theo hoa đăng.
nàng thể đưa cho một cái hoa đăng khí chất hơn ?
Gia Luật Hồng cũng còn cầm hoa đăng hình con cọp lớn.
Sao cầm con thỏ nhỏ chứ?
Khóe miệng Hiên Viên Triệt co rút, vẻ mặt vặn vẹo.
Dưới ánh mắt quan sát của đám đông, ung dung cầm hoa đăng thỏ trắng nhỏ theo Lưu Nguyệt.
Nhận! Đồ Lưu Nguyệt tặng, cho dù là một cành hoa cũng nhận.
Có điều, vì trong lòng đang chảy m.á.u nên quên mất, tiền mua hoa đăng thỏ trắng nhỏ là do trả nha.
Cảm giác Hiên Viên Triệt phía gì, tâm tình Lưu Nguyệt vô cùng, khóe miệng cong lên tựa trăng khuyết.
“Hồng, dẫn …..” Dắt tay Gia Luật Hồng, lời Lưu Nguyệt còn hết, đột nhiên im bặt.
Tầm mắt quét khắp một lượt.
Trên chiếc cầu nhỏ chật ních phía , một ảnh trắng bạc chậm rãi bước qua.
Lúc cầu vô , nhưng cũng thể che lấp .
Chỉ một bóng lưng, nhưng cao lớn hơn bất kì ai, xa cách nào với .
Văn nhã xuất trần mà lạnh lùng vô song.