Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 458
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:00:43
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói những lời như chẳng qua là để cho hết hy vọng thôi.
Còn , chính là một mặt cho đám Trầm tướng .
Hắn, Âu Dương Vô Trần vô dụng, thể dùng để uy h.i.ế.p nàng nữa, nàng đối với chút tình cảm nào.
Cho nên cũng cần khó nữa.
Điều , hiểu rõ, chỉ là lời kiên quyết đó vẫn đau lòng, cách nào hô hấp nổi.
Khóe miệng chậm rãi khổ.
Rất nhạt, nhạt, nhưng sáng ngời khiến lòng kinh động.
Tiêu Thái hậu nụ của Âu Dương Vô Trần, trong lòng căng thẳng, nụ …
Ngẩng đầu thẳng ánh mắt của Tiêu Thái hậu, Âu Dương Vô Trần đột nhiên đó chậm rãi : “Nàng nợ , trả , là chuyện của hai chúng .
Tình yêu của , tuyệt đối thứ để cho khác lấy uy hiếp.”
Một lời , Âu Dương Vô Trần đầu , giương cổ hết sức hướng tới trường kiếm của Trầm tướng đang để ngang cổ .
Hắn là của Âu Dương thế gia.
Hắn đối với Liên Khinh dịu dàng và sủng nịch, đó là chuyện của .
Hắn, tuyệt đối để khác uy hiếp, tuyệt đối thể con rối.
Hướng tới, quyết tuyệt như thế, chừa một con đường sống, chừa một chút đường lui.
Tiêu Thái hậu đột nhiên trừng lớn hai mắt, vội hét vang một tiếng, dường như là phá cổ họng mà phát .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đột nhiên, trong nháy mắt .
Trầm tướng thấy Âu Dương Vô Trần tới nhanh như thế, hiển nhiên là hạ quyết tâm.
Hai mắt khỏi trầm xuống, lật tay một cái, lợi kiếm trong tay lui phía một chút.
mà Âu Dương Vô Trần xông tới quá mạnh, vẫn đụng trúng mũi kiếm, một dòng m.á.u đỏ chảy cổ.
Không Tiêu Thái hậu, hình Âu Dương Vô Trần vẫn vững, liếc mắt vẻ mặt lạnh như băng của Trầm tướng.
Vẻ mặt Trầm tướng chút đổi trở tay thu kiếm và trở về: “Bổn tướng là lòng lang sói, ngươi là của Minh Đảo chúng , tội lớn, thể đả thương.
Bổn tướng đến mức vì một tên phản đồ mà lạm sát vô tội.”
Một lời , tiểu binh mới còn giữ Âu Dương Vô Trần ở phía .
Lập tức nhẹ nhàng khom , thi lễ với Âu Dương Vô Trần một cái, đó nhanh chóng lui .
Thí nghiệm, đây chẳng qua chỉ là một cuộc thí nghiệm đối với Tiêu Thái hậu, một cuộc khảo nghiệm hoặc là một mưu kế.
Chỉ là lợi dụng mồi.
Lấy thâm tình của đối với Tiêu Thái hậu, trở thành vũ khí để đối phó với Tiêu Thái hậu.
Âu Dương Vô Trần chợt hiểu .
Nhất thời sắc mặt trầm xuống, trầm giọng : “Trầm tướng, sẽ tính sổ với ngươi.”
Dứt lời đầu Tiêu Thái hậu một cái thật sâu.
Bao nhiêu yêu hận, bao nhiêu tổn thương, cũng hết trong ánh .
Nhìn một cái, Âu Dương Vô Trần bất kỳ điều gì, xoay hướng tới chiếc thuyền thuyền chủ chiến, nhảy xuống.
Đi xuyên qua, tới hướng đảo chủ Minh Đảo.
Ánh sáng lưu động, chiếu hình ôn nhuận, ẩn ẩn hào quang.
Có một yêu là thể yêu, buông tay là thể buông tay.
thể yêu, thể buông tay.
Như chỉ thể rời , chỉ thể khoanh tay .
Hắn thể c.h.ế.t vì nàng, càng thể lòng nào vì nam nhân của nàng mà đánh gia viên của bản , cũng thể trở thành lợi khí để bắt giữ nàng.
Cho nên kiếp , chỉ mong đừng gặp nữa.
Ta trở thành nhược điểm của nàng, nàng cũng trở thành vết thương lòng của .
Ánh mặt trời cao từng tia từng tia chiếu xuống, bao phủ cả Âu Dương Vô Trần.
Thân hình xuất trần, giống phàm.
Tiêu Thái hậu Âu Dương Vô Trần xoay , bóng lưng cô tịch vô cùng, trong lòng khỏi đau nhói.
“Người Âu Dương thế gia hết tình si.”
Trầm tướng Âu Dương Vô Trần rời , nhíu mày thật chặt lẩm bẩm một câu, tương đối bất mãn.
Ngay tiếng lẩm bẩm bất mãn đó, Tiêu Thái hậu cũng ngưng , lập tức trường kiếm phá mà , tiếng kèn vang dội trời cao.
“Tấn công.”
“Tấn công…”
Dưới ánh mặt trời ngày thu, biển xanh đầy ánh đao kiếm.
Ba phương tấn công, cả bầu trời Đông Hải là một trận c.h.é.m giết.
Đây là một ngày cuối thu đẫm máu.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Tiêu Thái hậu, tin tức ba phương hỗ trợ cho , liên thủ tác chiến, liên tiếp tấn công.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt dẫn đầu Thiên Thần, hét vang mệnh lệnh, đại sát tứ phương.
“Cái gì? Âu Dương Vu Phi thật sự như ?” Trong gió biển lạnh như băng, thuyền chủ chiến ở Hỏa Diễm đảo, Lưu Nguyệt đột nhiên nghiêng đầu Thu Ngân truyền tin tới, chân mày nhíu thật sâu.
Hiên Viên Triệt đang xem tình hình chiến trận bên cạnh, cũng nhíu mày, xoay .
Thu Ngân thấy hai đều , khỏi gật đầu.
“Vâng, tất cả trong quân đều thấy.”
“Rốt cuộc gì?” Vừa Thu Ngân xác nhận , vẻ mặt Lưu Nguyệt chút tái xanh.
Công khai phản Minh Đảo, tất cả tội đều gánh vai.
Âu Dương Vu Phi đang gì chứ?
Hắn là như rốt cuộc sẽ trả cái giá như thế nào ?
Lưu Nguyệt cắn răng thật chặt.
Lần xuất binh tấn công Minh Đảo, nàng bàn bạc cùng Âu Dương Vu Phi một chữ nào, bộ đều tùy ý xử lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-458.html.]
Muốn thì , thì ở chiếu cố Thiên Thần.
Nàng bức .
Bởi vì nàng phản quê hương, gia đình của sẽ trả giá và chịu nỗi đau đến thế nào.
Tuy ngoài miệng , nhưng trong lòng nàng hiểu .
Phản đồ, đó là điều mà tất cả trong thiên hạ đều khinh bỉ.
Cho nên nàng ép buộc Âu Dương Vu Phi.
Vì , chủ tướng tấn công đảo Thủy Sinh là Vân Triệu chứ là Âu Dương Vu Phi.
Hắn gì, chỉ điểm thì chỉ điểm, thì cứ ngắm phong cảnh, thưởng thức .
Chuyện chiến sự nơi đó nên nhúng tay.
hiện tại, chỉ nhúng tay , mà hai quân, mắt nhiều như thế, phản Minh Đảo, trở thành tội nhân thiên cổ.
Tên Âu Dương Vu Phi rốt cuộc đầu óc dùng thế?
Hắn rốt cuộc là đứt dây thần kinh nào ?
Sắc mặt Lưu Nguyệt trong nháy mắt trở nên xanh mét.
“Có lẽ, cách nghĩ riêng của .” Đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt một khắc trầm ngâm một câu, nhưng dám khẳng định chắc chắn.
Cách nghĩ, ý nghĩ như thế chứ, là tự đẩy xuống hố lửa ?
Tự biến thành tội nhân thiên cổ.
Âu Dương Vu Phi bình thường thì lười nhác, việc thì theo ý thích, nhưng cũng điên đến trình độ chứ.
Đây quả thực là sống mà.
Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt chằm chằm Thu Ngân, tức giận : “Ngươi truyền lệnh cho Vân Triệu, đem Âu Dương Vu Phi điều tới đây cho .”
“Vâng.” Lâu thấy Lưu Nguyệt tức giận như , Thu Ngân thấy , lập tức đáp một tiếng, xoay lập tức lui xuống.
“Đừng quá tức giận.” Hiên Viên Triệt thấy giơ tay vỗ vai Lưu Nguyệt.
“Làm thể tức giận?”
Sắc mặt Lưu Nguyệt xanh mét, hai mắt như nổi đóa.
Nàng suy nghĩ cho , che chở cho , để cho xung phong, để bêu danh.
Khổ tâm lo liệu như , tự xông lên.
Mẹ nó, tình huống , nàng thể tức giận ?
Nàng mang một mồi lửa thiêu sống Âu Dương Vu Phi xem như là khống chế lắm .
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt nổi giận, giơ tay vuốt vuốt chân mày, cũng khuyên can nữa.
Hắn cũng Âu Dương Vu Phi đang cái gì?
Gió thu thổi mạnh, Đông Hải tràn ngập sát khí.
Nhiều mệnh lệnh truyền liên tiếp, Âu Dương Vu Phi cự tuyệt đến mãi, cuối cùng là Thu Ngân và Ngạn Hổ tự tới, mới đem Âu Dương Vu Phi mời tới đây.
Trời đen như mực, ánh lấp lánh.
Dải ngân hà chạy dài đến chân trời, từng tia sáng bàng bạc từ bầu trời chiếu xuống.
Trên mặt biển bồng bềnh, sóng gợn lăn tăn.
Hỏa Diễm đảo, thuyền chủ chiến của Thiên Thần, khí lúc đặc quánh, một cỗ sát khí bao phủ bộ thuyền, đến nỗi những thuyền chiến xung quanh của Thiên Thần cũng dám đến gần.
Trong khoang thuyền, Lưu Nguyệt vẻ mặt xanh mét, trong tay nắm đoản kiếm, sát khí như bao phủ cả Âu Dương Vu Phi đang đối diện nàng.
Bên cạnh, Hiên Viên Triệt nắm tay Lưu Nguyệt thật chặt.
Dường như cần hoài nghi, nếu giữ nàng , Lưu Nguyệt nhất định sẽ xông lên, đem Âu Dương Vu Phi c.h.é.m thành tám mảnh.
Trong khoang thuyền yên tĩnh chỉ ba .
Những khác ai dám , chỉ sợ giận cá c.h.é.m thớt.
Nghiêng dựa ghế, Âu Dương Vu Phi ở đối diện Lưu Nguyệt, vẻ mặt chút sợ hãi.
Thậm chí, còn vui vẻ.
“Ta Lưu Nguyệt nàng, nàng quy củ chiến trường ?
Trong lúc chiến sự đang diễn kịch liệt như thế , điều chủ soái , nàng thắng thế?”
Chậm rãi phe phẩy quạt giấy trong tay, Âu Dương Vu Phi như vẻ vô tâm vô phế.
Lưu Nguyệt lời , năm ngón tay siết chặt chủy thủ trong tay, xém một chút nữa là sẽ động thủ.
Hiên Viên Triệt bên cạnh thấy vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Nguyệt, mạnh mẽ kéo Lưu Nguyệt trở , xuống.
“Chuyện gì cũng nên từ từ.” Hiên Viên Triệt khuyên Lưu Nguyệt, trợn mắt trừng Âu Dương Vu Phi một cái.
Âu Dương Vu Phi thì đáp Hiên Viên Triệt, phe phẩy quạt giấy trong tay, qua như đang nhàn nhã dạo chơi.
Bộ dạng như thế, đừng Lưu Nguyệt đang tức giận, cho dù Hiên Viên Triệt tính tình hòa nhã bên cạnh cũng khỏi tức giận.
“Ta thắng, nó, ngươi rốt cục nổi điên cái gì?”
Bị Hiên Viên Triệt kéo trở , Lưu Nguyệt thấy bộ dáng Âu Dương Vu Phi như thế, tức giận tung một chưởng lên chiếc bàn mặt, chửi thề.
“Kiềm chế, kiềm chế.”
Âu Dương Vu Phi vẻ mặt đồng ý Lưu Nguyệt, lắc lắc đầu : “Nàng bây giờ là Hoàng hậu Thiên Thần, là Quốc mẫu, là mẫu nghi thiên hạ.
Nàng luôn chú ý đến vấn đề lễ nghi a.”
Dứt lời đầu Hiên Viên Triệt : “Ngươi dạy thế nào ? Làm vẫn còn chửi thề…”
Âu Dương Vu Phi còn xong, Lưu Nguyệt cũng nhịn nữa, phi một cái, vọt tới Âu Dương Vu Phi.
Duỗi tay , một phát bắt cổ áo Âu Dương Vu Phi, kéo Âu Dương Vu Phi đến sát mặt nàng.
Một tay giơ chủy thủ trong tay lên, đặt ngang cổ Âu Dương Vu Phi, giọng lạnh như băng tức giận : “Dáng vẻ thế ngươi hài lòng ?”
Hai mặt đối mặt, sát , gần như trán đụng trán, chóp mũi đụng .
Sát khí tản từ Lưu Nguyệt.
Hoàn bao phủ Âu Dương Vu Phi đang gần trong gang tấc.
Âu Dương Vu Phi rùng một cái, Lưu Nguyệt thật sự tức giận.
Lập tức, giơ hai tay xin tha mạng, luôn miệng : “Hài lòng, hài lòng."