Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 465

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:00:55
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Như là ném rác thải, khi ném xong, cũng thèm tới.

Huống chi là chôn.

Lưu Nguyệt càng về phía thì càng hoảng sợ.

Nhiều hài cốt trẻ sơ sinh như , trừ những bộ xương trắng đó, nhiều bộ vẫn là mới gần đây.

Nó dường như phủ kín cả một tầng .

Lớp lớp bột vôi vụn rải ở , càng càng thấy ghê tợn.

Chẳng qua vẻ ghê tởm đó, đáng sợ bằng lượng.

Nhiều lắm, nhiều trẻ sơ sinh như .

Đây gần như là một thành trấn khổng lồ, mới thể sinh lượng nhiều như .

Tàn sát bộ.

Số lượng như , giống như tàn sát cả một thế hệ mới sinh.

Đây là đang cái gì chứ?

Đây rốt cục là ý gì?

Đây chính là tàn phá tương lai, tàn phá hi vọng a.

Hoàng hôn buông xuống đỉnh đầu, ánh sáng màu trần bì từ từ chiếu xuống.

Thạch Lâm khổng lồ màu đen bao quanh cái hố to, trời chiều kéo dài thành một cái bóng đen khổng lồ.

Từng tia sáng chiếu cái hố lồ.

Loại thở u ám mà bi thương , cùng với khí thế ghê tợn.

Âm trầm, càng cho rét mà run.

Thật giống như dọc địa ngục.

Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu bốn yên lặng bước , trầm mặc gì, đè nén, âm trầm.

“Tại ?” Trong khí đè nén .

Kể từ khi thấy hố to , Hiên Viên Triệt luôn im lặng, đột nhiên mở miệng hỏi.

Giọng trầm, trầm mang theo chút khàn khàn khó .

Ngẩng đầu, Hiên Viên Triệt Âu Dương Vu Phi thật sâu, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

“Ta từng đến Minh Đảo , cỏ mọc xanh um, chim chóc nhảy múa, ong bay bướm lượn, nước suối trong vắt, cảnh sắc xinh , là chốn thần tiên.

Là một chốn tiên cảnh vượt xa Trung Nguyên, khiến cho vui đến quên cả trời đất.

Không là như vầy.

Không là núi đen ghê tợn, là những đống xương khô trẻ sơ sinh, là chốn khỉ ho cò gáy , là địa ngục âm trầm .

Âu Dương Vu Phi, ngươi cho , đây rốt cuộc là Minh Đảo ?”

Nhìn Âu Dương Vu Phi, giọng Hiên Viên Triệt trầm.

Hắn tới đây , tới đây để chữa trị thương thế.

Khi đó, thấy một vùng đất tiên cảnh như thế nào.

Cư dân đảo khiêm tốn nhã nhặn, gần gũi thiện.

Phát huy tình hữu nghị đến vô cùng.

Mà những cái hồ thần tiên đỉnh núi, nước xanh biên biếc, đó hoa thơm cỏ lạ.

Đào xuống một cuốc khả năng đào nhân sâm ngàn năm, tài nguyên phong phú.

Cảnh ong bướm quanh đó, là thứ mà những nơi khác căn bản thể nào .

Đó quả thực là hải ngoại tiên sơn, chốn thần tiên ở.

Nơi đó là bờ biển hung hiểm ngày hôm nay.

Sơn thủy hung ác, đầy mùi m.á.u tanh.

Đây là Minh Đảo trong trí nhớ của .

Nghe câu hỏi của Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi đang đưa lưng về phía ba , khóe miệng cong lên một nụ khổ, một nụ đầy tâm trạng.

Trong đó chứa sự bi ai.

Không đầu , Âu Dương Vu Phi nữa ngẩng đầu, thoáng qua trời đất ở đây.

“Không sai, đây chính là Minh Đảo ngươi tới, đây chính là chốn thần tiên.

Cảnh sắc ngươi gặp qua đổi, cũng phá hủy, chỉ là nó là ở chỗ mà thôi.”

Ngẩng đầu hít sâu một , Âu Dương Vu Phi Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu trầm giọng : “ Có thấy núi Minh Sơn cao vạn nhẫn* . (*đơn vị đo lường thời xưa, một nhẫn bằng 7 hoặc 8 thước)

Đó chính là ngọn núi nguồn dẫn nước cho Minh Đảo.

Ở đó, là nơi sinh nhai.

Còn ở nơi , là cấm địa.

Ngay cả Vương tôn Minh Đảo cũng quyền bước cấm địa.”

Lời xong, Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu ba vẻ mặt nghiêm túc, nhất tề chằm chằm Âu Dương Vu Phi, tại

“Cấm địa, mặc dù từng tới, nhưng nghĩa là đến nơi .

Nơi , do thế lực cường đại trông chừng, nhưng là phòng thủ vòng ngoài bảo vệ bên trong.

Chứ như những nơi khác là phòng thủ bên trong cao hơn bên ngoài.

Đối với chúng lợi.

Cho nên lựa chọn vị trí đảo.

Đừng hỏi tại tình trạng như , trả lời .”

Nhanh chóng những lời , Âu Dương Vu Phi đột nhiên tăng tốc, vọt tới phía .

Thân ảnh mờ dần ánh hoàng hôn.

Bao phủ lấy một cổ tức giận và bi thương vô cùng chợt lóe lên biến mất.

Lập tức, Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu liếc một cái, bất cứ điều gì, cất bước hướng theo Âu Dương Vu Phi mà .

Không cần hỏi, dọc đường bọn họ cũng mắt thấy.

Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ .

Thân hình bốn nhanh như chớp, dùng công phu ngay lập tức khỏi cửa Thạch Lâm.

Mắt thấy sắp khỏi Thạch Lâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-465.html.]

Đột nhiên trong lúc đó một lực lượng vô cùng cường hãn, giống như tia chớp b.ắ.n tới.

Thân thể đang phi nhanh như tuấn mã của Âu Dương Vu Phi ở phía dừng , trong khắc thể dừng trung, giật một cái, lộn ngược phía .

Hiên Viên Triệt theo sát đó cũng nhanh chóng biến chiêu.

Tay đặt tai bên hông, nhuyễn kiếm khỏi vỏ, một kiếm tới.

“Ầm.” Chỉ một tiếng va chạm ầm trầm vang lên.

Hiên Viên Triệt chống cự nổi, liên tiếp lùi về mấy bước.

Đột nhiên trong nháy mắt Hiên Viên Triệt lùi về , Lưu Nguyệt cầm chủy thủ trong tay vượt qua.

Ngón tay như cắt đậu hũ, cắm thẳng núi đá bên cạnh Lưu Nguyệt, bám sâu bên trong.

Lực ngón tay thật mạnh mẽ và sắc bén.

Một bóng xông thẳng sát bên mà qua, Lưu Nguyệt lạnh lùng híp mắt .

Ngón tay b.ắ.n Thiên Tàm Ti, nam nhân tránh , lập tức bù thêm một cái nữa, trực tiếp vòng ngang qua cổ của nam nhân .

Lưu Nguyệt liền trở tay, một phát bắt hai đầu của Thiên Tàm Ti.

Giống như nàng từng cầm dây cung g.i.ế.c .

Thiên Tàm Ti nhanh như chớp quấn ngang dọc cổ của đó.

Lưu Nguyệt dùng hết sức thu dây , liền siết chặt cổ.

Vẻ băng lãnh trong mắt đó chợt lóe một cái, để ý sợi tơ cổ, trở tay xoay bắt lấy ót của Lưu Nguyệt, như chọc vài cái lỗ thủng.

Vốn cách giữa hai gần, một chiêu mắt thấy Lưu Nguyệt khó mà thoát khỏi độc thủ.

Vân Triệu cầm kiếm điên cuồng mà lên, cùng Hiên Viên Triệt đang nghiêng tấn công xông lên.

Kiếm trong tay song kiếm hợp bích, khí thế kinh .

Trong nháy mắt, chỉ thấy những tia m.á.u chợt lóe.

Bụng của nọ đồng thời đ.â.m hai lỗ lớn.

Mà bàn tay định bắt Lưu Nguyệt Âu Dương Vu Phi một kiếm vượt qua ngăn cản.

Máu trào , nam nhân đang vây trong sự tấn công của bốn , cổ họng phát tiếng ú ớ, nhưng một lời nào.

Chỉ là đôi mắt độc ác, chứa đầy sự oán giận chằm chằm Âu Dương Vu Phi.

Dù cho đến thở cuối cùng, cũng dời mắt một giây nào.

“Khốn kiếp.” Thu Thiên Tàm Ti, Lưu Nguyệt đột nhiên mắng một câu thô tục.

Tầm mắt quét về phía hòn đá đối diện, phía một cái lỗ thật sâu.

Nếu nàng chậm một chút thì đầu sớm vỡ toang .

Chỉ mới một thủ vệ xuất hiện mà võ công mạnh như thế.

Cần tới bốn bọn họ xuất thủ, quả thật chính là thể chấp nhận .

“Không chứ?” Hiên Viên Triệt đến gần Lưu Nguyệt.

“Không .”

“Đây chính là tử của Vô Tướng Kim Cương đó.” Lưu Nguyệt xong, Âu Dương Vu Phi lạnh lùng lên tiếng .

Gật đầu, Vân Triệu vẫn trả lời.

Chỉ khi c.h.ế.t ác độc Âu Dương Vu Phi như , thì phận cũng khó đoán.

Âu Dương Vu Phi cũng đợi Hiên Viên Triệt trả lời.

Trực tiếp một kiếm lật tên tử Vô tướng Kim Cương thủ vệ nơi lên, ném xuống cái hố to đó.

Trầm giọng : “Đi.”

Đây là cấm địa, ít phòng thủ, cũng là một loại ưu thế.

Chẳng qua phong thủ đều là những cao cấp.

Đụng một thì còn dễ ứng phó, nếu như tạp tiếng động hấp dẫn nhiều tới, như bọn họ coi như lập tức xong đời.

Ba Lưu Nguyệt , hai lời liền theo Âu Dương Vu Phi sẽ phía ngoài Thạch Lâm.

Mặt trời từ từ lặn xuống phía Tây.

Loại hoàng hôn , càng ngày càng cho núi đen đất đen ở đây càng âm trầm.

“Minh Đảo phân ba tầng phòng tuyến, ba tầng phòng tuyến ba con đường vượt qua gác kiểm tra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tầng phòng tuyến thứ nhất, chính là bờ biển và phạm vi trăm dặm ngoài đảo , là tầng thứ nhất, nên tương đối yếu kém.

Tầng thứ hai, chính là phạm vi hai trăm dặm từ trong đất liền tính , tầng phòng tuyến thứ hai , phòng thủ so với tầng thứ nhất cao đến cùng một cấp bậc.

Về phần tầng thứ ba, chính là trung tâm của Minh Đảo là chỗ của Vương cung.

Phòng ngự nơi đó, thì chờ chúng qua hai tầng hãy .”

Mặt trời lặn xuống, mặt trăng mọc lên, màu đen m.ô.n.g lung bắt đầu tràn ngập đất trời.

Âu Dương Vu Phi dẫn Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu hướng nơi Vương Cung Minh Đảo tới, nhanh chóng giới thiệu sơ qua.

Lưu Nguyệt , đánh giá tình hình.

Thời gian mười ngày, dọc đường ngăn trở, cả quãng đường cũng hơn ba trăm dặm.

Thật đúng là việc vô cùng gian nan.

“Tầng phòng thủ thứ nhất, chúng chú ý…”

Trong bóng đêm, hình Âu Dương Vu Phi đang chạy gấp đột nhiên dừng , giống như lợi kiếm đang vung chợt khựng , loại cảm giác vô cùng quỷ dị.

Song lúc , ba Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu đang chạy nhanh cũng đồng thời dừng .

Bốn trong nháy mắt tựa như tảng đá, cả cứng ngắc.

Ánh trăng từ trời chiếu xuống xuyên qua ngọn cây.

Chiếu rọi rõ ràng cảnh sắc mắt bốn .

Trong ánh trăng ở đây, chỉ thấy mắt bốn Lưu Nguyệt.

Nhiều bóng mặc trường bào màu đen giống như tử Vô tướng Kim Cương, đang từ trong rừng chậm rãi bước .

Dày đặc, qua lướt một cái, dường như chừng hơn trăm .

Chậm rãi mà đến, hướng đến phía bọn họ, trường bào màu đen bóng đêm, dâng lên sự quỷ dị vô cùng.

Lặng yên một tiếng động liền bao vây lấy bọn họ.

Một tử của Vô tướng Kim Cương, cần đến bốn họ hợp sức giết.

Lúc , cả trăm công lực như , bọn họ…

Ánh trăng sáng tỏ lan tràn, khí đè nén cho hít thở thông.

Loading...