Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 466

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:04:42
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảm giác lông mao dựng từ lưng truyền tới.

Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, tiên đều bày tư thế công thủ sắc bén nhất.

Né tránh , chỉ thể liều chết.

“Không đụng đến bọn họ, mau, lui về phía !”

Trong nháy mắt ba Hiên Viên Triệt đang bày tư thế sẵn sàng giao chiến, Âu Dương Vu Phi đột nhiên lên tiếng, hơn nữa còn nhanh chóng lui về phía .

Không đụng đến bọn họ? Lui về phía ?

Ba Hiên Viên Triệt khỏi sửng sốt, lời ý gì?

Song, kịp chờ cho ba bọn họ kịp suy nghĩ gì, ảnh trăm xuyên bóng tối tới gần.

Khuôn mặt, nương theo ánh trăng lưỡi liềm rọi xuống, hiện rõ ràng.

Thấy rõ dung mạo của mấy mới tới, Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu nhất tề chấn động, nhúc nhích cũng thể nhúc nhích một chút nào.

Chỉ thấy ánh trăng trắng ngà, đoàn mặc áo bào đen, tưởng như chậm chạp, nhưng nhanh nhẹn vô cùng, tiến tới.

Đám đó vươn chân tới, từng bước cứng đờ nện xuống, các đốt ngón tay cứng ngắc.

Lúc đến gần, còn mơ hồ thấy tiếng kêu răng rắc.

Ánh trăng chiếu xuống gương mặt của bọn họ.

Trời ơi, đây là gương mặt gì thế ?

Đầu xếp ngay ngắn, hai hàng lông mày đen đặc mà cứng ngắc, hai mắt trợn trừng mở lớn như cá chết, cứng đờ liếc lấy nửa phần, lỗ mũi ngạo nghễ ưỡn lên, nhưng thế nào cũng chút thẩm mĩ nào, đôi môi thì đỏ tươi, nhưng chút huyết sắc nào.

Cái …..cái ……

Đây chính là một bầy Mộc Đầu Nhân ( rối gỗ).

Khóe miệng Lưu Nguyệt co rút, ánh mắt dám tin bầy Mộc Đầu Nhân mặt.

Cần cổ bằng gỗ, bàn tay cầm đao buông xuống bên cũng bằng gỗ.

Chiếc áo choàng dài bao phủ bên ngoài, thể bên trong, nhưng dựa dáng cứng ngắc đang nện bước, cũng khó nhận , cũng đều bằng gỗ.

Cả trăm Mộc Đầu Nhân, thật sự rõ ràng là Mộc Đầu Nhân.

Khó trách Âu Dương Vu Phi bọn họ đụng đến chúng, còn ở khoáng cách gần như thế mà dám lên tiếng.

Hóa bởi vì bọn chúng – bọn chúng lỗ tai.

Trời ạ! Lưu Nguyệt bầy Mộc Đầu Nhân càng lúc càng tới gần, đầu tiên hoài nghi hoa mắt .

Mà ngay trong lúc Lưu Nguyệt đang khiếp sợ, Hiên Viên Triệt và Vân Triệu bên cạnh càng ngẩn , mắt cũng chớp lấy một cái.

“Đây rốt cuộc là gì thế ?”

Hiên Viên Triệt tỉnh tỉnh mê mê thốt một câu.

Lý trí của , lúc dùng từ ngữ nào để diễn tả sự chấn động của nữa .

“Không , quá……quá……..”

Vân Triệu chớp mắt bầy Mộc Đầu Nhân càng lúc càng tiến gần, lên lời.

Đám Mộc Đầu Nhân mắt , so với cương thi khống chế linh hồn, còn điên cuồng và đáng sợ hơn.

Đặc biệt là trong khi bọn chúng càng lúc càng đến gần như bây giờ.

Lúc thể thấy rõ ràng.

Trên bọn chúng hề bất cứ thứ đồ gì, bất kì thứ gì khống chế bọn chúng.

Vậy mà giữa các Mộc Đầu Nhân với vẫn duy trì một cách nhất định, đội ngũ duy trì tương đối chỉnh tề.

Không dây thừng, một sợi tơ, chỉ khí.

Bọn chúng, đều là tự bước .

Vân Triệu chợt cảm thấy bi phẫn, cặp chân dính chặt đất, dường như còn cử động là thế nào nữa.

“Lui về phía , đừng cản trở đường của bọn chúng.”

Âu Dương Vu Phi thấy thế, khỏi hướng Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu đang cản đường bầy Mộc Đầu Nhân hô to.

Bị tiếng hô của Âu Dương Vu Phi cho hồn, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt theo bản năng lui về phía .

Mà Vân Triệu, ngay cả bản năng cũng nỗi kinh sợ cho đóng băng, chút nhúc nhích.

“Mộc ngưu lưu mã?” Lui về phía một bước, Lưu Nguyệt đôi mắt vô hồn của đám Mộc Đầu Nhân, đột nhiên liếc mắt Âu Đương Vu Phi . (‘Mộc ngưu lưu mã’, loại xe do Khổng Minh sáng chế trong thời kì Tam Quốc)

“Cái gì cơ?” Âu Dương Vu Phi sửng sốt, đầu Lưu Nguyệt.

Khóe miệng Lưu Nguyệt co rút mấy cái, nàng lỡ miệng , nàng với Âu Dương Vu Phi như thế chứ?

Nàng nhớ đây nàng từng xem qua một quyến sách lịch sử.

Trung Quốc cổ đại, thời kì Tam Quốc Lưỡng Tấn Nam Bắc triều, một nhân vật nổi tiếng, chính là Gia Cát Lượng, thể bấm tay xem bói, hiểu biến hóa thiên địa, huyền cơ nhân thế, chế tạo một loại xe gỗ, dùng gỗ chế tạo trâu và ngựa, thể tự di chuyển, giúp đỡ Gia Cát Lượng vận chuyển vật liệu, do mới cái tên xe gỗ.

(Lưỡng Tấn: Tây Tấn và Đông Tấn, Trung Quốc xưa;

Nam Bắc triều: một giai đoạn lịch sử Trung Quốc từ cuối thế kỉ IV đến cuối thế kỉ VI. Phía nam Trung Quốc lượt : Tống, Tề, Lương, Trần, gọi là Nam Triều; phía bắc : Bắc Ngụy, Bắc Tề, Bắc Chu, gọi là Bắc Triều. Hay thường gọi chung là Nam Bắc triều)

Đối với những thứ khác Lưu Nguyệt thực sự nhớ rõ ràng lắm, bởi vì nàng hứng thú.

, nàng nhớ loại xe gỗ , nguyên nhân là bởi vì nó hết sức kì diệu.

Thật ngờ hôm nay thấy đám Mộc Đầu Nhân nguyên lý chuyển động giống như thế.

Lưu Nguyệt chợt cảm giác thật viên mãn.

Không hiểu lời Lưu Nguyệt ý gì, nhưng từ trong mắt Lưu Nguyệt thể nhận ý nàng , thiên tài.

Âu Dương Vu Phi chậm rãi : “Minh Đảo bao giờ thiếu thiên tài.”

Nghe thấy lời Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi với , Hiên Viên Triệt ở bên cạnh nghiêng đầu Lưu Nguyệt, dùng ánh mắt hỏi, ý gì?

Còn đợi cho Lưu Nguyệt lên tiếng giải thích, Mộc Đầu Nhân đang theo đúng đường, liền tới mặt Vân Triệu.

Mà hiển nhiên, trong lúc Vân Triệu còn đang trố mắt, ngây , thứ gì sai khiến, đưa tay lên sờ Mộc Đầu Nhân mặt.

Dường như xác định bọn chúng rốt cuộc là thật giả.

“Ngươi sống nữa hả? Mau tránh ! Mau!” Âu Dương Vu Phi liếc mắt thấy cảnh , sắc mặt khỏi địa biến.

Đột nhiên hét lớn, khiến cho Vân Triệu giật choàng tỉnh.

Song, tay của cũng chạm Mộc Đầu Nhân gần nhất .

“Răng rắc.” Một tiếng động nhỏ vang lên.

, ngay khi tiếng động nhỏ vang lên, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ở cách gần như thế cũng thể thấy rõ ràng bầy Mộc Đầu Nhân cử động như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-466.html.]

Thanh đao đang bọn chúng nắm chặt trong tay liền lập tức hướng Vân Triệu đang ở mặt c.h.é.m tới.

Hơn một trăm thanh đao, đồng loạt giơ lên c.h.é.m xuống.

Song, Vân Triệu rốt cuộc vẫn là Vân Triệu.

Vừa tiếng Âu Dương Vu Phi hét lớn, lập tức cảm giác chuyện , hình liền khẽ uốn, lăn xuống đất, thoát khỏi trận doanh của bầy Mộc Đầu Nhân.

Cùng lúc , động tác của Âu Dương Vu Phi cũng vô cùng nhanh.

Không một chút nghĩ ngợi liền nhấc cái cối xay bằng đá lớn bên chân, hướng về vị trí của Vân Triệu đang trong trận doanh của bầy Mộc Đầu Nhân ném mạnh tới.

“Ầm!” Một tiếng động thanh thúy vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng.

Cả trăm Mộc Đầu Nhân đồng thời xuất đao, đồng thời thu đao.

Sau đó, bắt đầu theo hướng cố định, cứng ngắc tới phí .

Gió đêm mát rượi, vù vù thổi qua, khiến sống lưng phát lạnh.

Không một ai chuyện, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ngây vị trí Vân Triệu vẫn còn như trời trồng.

Cả một phiến đá lớn, giờ trở nên thật mỏng manh, kích thườc chỉ còn một ngón tay.

Hoàn theo quy luật, một mẩu lớn hơn cũng , nhỏ hơn cũng .

Toàn bộ đều lớn nhỏ, dày mỏng như .

Tổng cộng một trăm tấm, rơi mặt đất.

Dưới ánh trăng, phát một màu trắng toát lạnh như băng.

Mà Vân Triệu đang cỏ phía , đôi môi trắng bệch, chằm chằm những mảnh đá vụn, hai mắt như lồi cả .

Một chiếc cối đá lớn là thế, cứ như một đao cắt thành nhiều mảnh đá lớn nhỏ bằng .

Chỉ một kích mà đánh nát cả tảng đá lớn như , dễ dàng, gì đáng ngạc nhiên cả.

, phân cắt tảng đá thành nhiều mảnh bằng , trăm mảnh như một, sự phối hợp, sức mạnh ……..

Sắc mặt Vân Triệu trắng bệch, nếu Âu Dương Vu Phi nhắc nhở kịp thời, sợ rằng lúc đất là mấy mảnh đá , mà chính là xương thịt của .

Từng mảnh từng mảnh lớn nhỏ đều như một…………….

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của Vân Triệu càng thêm trắng.

Mà ở bên , khi Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt cảnh tượng , lúc cùng đầu, liếc một cái.

Song, cùng đồng thời lắc đầu.

Muốn phá hủy Mộc Đầu Nhân khó.

Cho dù bầy Mộc Đầu Nhân chế tạo mỹ , cũng thể trí khôn cùng khả năng ứng biến và võ công linh hoạt của con .

, sự phối hợp , sự phối hợp ăn ý chê (*) , cho dù là mười cao thủ võ công cao cường như bọn họ, cũng thể nào phá tan .

(Nguyên văn: Thiên y vô phùng = áo tiên thấy vết chỉ khâu, dịch nôm na nghĩa là chê )

Hủy mười tên, vẫn còn chín mươi tên; hủy hai mươi tên, vẫn còn tám mươi tên………….

Bọn họ thể phân nhiều như .

Nhìn vẻ biến sắc mặt Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi khẽ , : “Không vấn đề gì ! Bọn chúng tuy lợi hại, nhưng chỉ cần các ngươi đụng chạm chúng là . Bọn chúng, dù cũng chỉ là vật chết.”

Đánh , thì tránh , Mộc Đầu Nhân tuy lợi hại, nhưng vẫn hạn chế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gió đêm vù vù thổi qua, tiếng lá cây đung đưa sào sạc. Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu hề lên tiếng, theo Âu Dương Vu Phi tiến về phía .

Chỗ , quả thực quỷ dị.

Hi vọng canh giữ ở cảnh cửa thứ nhất là bầy Mộc Đầu Nhân .

Mặc dù trong lòng chấn động, nhưng tốc độ của bốn vẫn nhanh.

Ở rừng đá, rừng cây, bãi cỏ, cứ như thế mà phóng vụt qua, ánh trăng cũng chỉ thể thấy vô tàn ảnh.

Đi theo hướng quả nhiên hại nhưng cũng lợi.

Mặc dù đụng chướng ngại vật cực phẩm, nhưng dọc đường gặp nào.

Đám Âu Dương Vu Phi chạy nhanh mà , vô cùng mau lẹ.

Bóng đêm bao phủ, Lưu Nguyệt chút ngừng nghỉ, thời gian mười ngày còn nhiều, thể nhanh chóng chừng nào thì nhanh chừng đó.

Một màu đen nhánh bao phủ cả vùng đất, sáng rõ ánh trăng trắng bạc.

Bao phủ núi sông lúc ngoại trừ sắc đen, còn trắng và đỏ.

Đỏ? Lúc nơi nào màu đỏ chứ? Âu Dương Vu Phi thoáng trầm mặc.

Bốn ngẩng đầu, về màn đêm phía , ánh đỏ lóng lánh, mặc dù đến gần chỗ ánh đỏ, nhưng cũng thể coi thường.

“Phóng hỏa? Bọn chúng chúng hướng ?” Hiên Viên Triệt giảm thấp giọng, chút kinh ngạc hỏi.

Lúc , thể nào là phóng hỏa đốt lúa , chẳng lẽ là bọn chúng bọn họ tới bằng hướng nên phóng hỏa cản đường?

Không ai trả lời, cũng ai , bọn họ ai mắt thông thiên .

“Đi thôi, xem mới .” Âu Dương Vu Phi cũng giảm thấp giọng.

Lời dứt, liền tăng tốc phóng tới ánh sáng đỏ rực phía .

Hiên Viên Triệt dẫn Lưu Nguyệt ở phía , cùng Vân Triệu nhanh chóng đuổi theo.

Lưu Nguyệt khinh công, một đường chạy vội như , cũng dùng ít sức.

Tốc độ của bốn cực kỳ nhanh, trong tiếng gió thổi, đồng cả sào sạc, cũng hề phát một tiếng động nhỏ nào, nhanh chóng nhích tới gần.

Bốn càng tới gần, ánh lửa càng hiển rõ ràng.

Kèm theo tiếng gió, còn loáng thoáng những tiếng kêu thảm thiết.

Bốn khỏi sửng sốt, thế là thế nào?

Trong lòng suy nghĩ, nhưng bước chân cũng hề chậm , bay qua một ngọn đồi nhỏ, tình huống mặt lập tức hiện mắt bốn .

Một vòng lửa đỏ.

Trong đêm tối, cả một vùng rộng lớn như thế, ngọn lửa nối liền dứt, dài đén vạn dặm, hình thành một vòng tròn bao vây cả một vùng, đang hừng hực bốc cháy.

Lan phía trong vòng lửa.

Không gò núi chặn , tiếng kêu thảm thiết càng vang lên rõ ràng.

Đinh tai nhức óc, tuyệt vọng đến cực hạn.

Lưu Nguyệt vốn luôn kiên định là thế, cũng khỏi tiếng kêu thảm thiết khiến cho tâm tư trở nên phập phồng.

Liếc mắt , trong mắt Hiên Viên Triệt hiện lên vẻ nghi vấn nồng đậm.

Chuyện là thế nào? Minh Đảo xảy chiến tranh nội bộ ư? Những tộc nhân Minh Đảo khác cũng đang chịu cảnh chèn ép?

Loading...