Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 468
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:04:45
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta cha, cha .”
Cúi đầu thở nhẹ, đó đột nhiên kêu to một tiếng.
Chỉ thấy trong ánh trăng mờ mờ, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhảy cẫng lên một cái, ôm Lưu Nguyệt lòng, tiếng lớn ha ha vang vọng xung quanh.
Nhìn bộ dạng đó, bao nhiêu hưng phấn thì bấy nhiêu hưng phấn.
Ha ha, cha , cha .
“Này, , ngươi nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, ngươi sống nữa .”
Âu Dương Vu Phi Hiên Viên Triệt gào to một tiếng như , cũng kích động nhảy lên, khoa chân múa tay quát khẽ với bộ dáng vui mừng của Hiên Viên Triệt.
Vân Triệu bên cạnh tới, thấy như khóe miệng khỏi cong lên, .
Cả đời , từng thấy qua tên Hiên Viên Triệt lãnh khốc trầm ngốc đến mức .
Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt ôm lòng, kêu la ầm ĩ như , đang lặng cũng bừng tỉnh .
Không khỏi cong cong khóe miệng.
Một tay vuốt ve bụng, một tay ôm lấy cổ Hiên Viên Triệt, mặt mày đều rạng rỡ nụ : “Ta con , .”
Làm , , nàng hài tử của .
Đây là vấn đề mà nàng từng nghĩ qua.
Chưa từng nghĩ tới bản sẽ hạnh phúc vẹn .
Lúc , , .
Làm mà nàng thích, vui mừng cho .
Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt, dùng sức gật đầu : “Chúng con , chúng con đó, chúng …”
Nói đến đây giọng chút run run, dường như thành lời.
Niềm vui tràn ngập đôi mắt Lưu Nguyệt, cảm giác tâm tình d.a.o động của Hiên Viên Triệt.
Không khỏi vươn hai tay, ôm thật chặt cổ Hiên Viên Triệt, chôn mặt ở hõm cổ của , ôm lấy thật chặt.
Bọn họ trải qua quá nhiều gian nan .
Có thể đến ngày hôm nay, thể tới đến bước .
Đã trải qua quá nhiều, quá nhiều .
Tình cảm bọn họ dễ dàng, hài tử bọn họ càng dễ dàng nữa.
Ban đêm, gió thu nhẹ nhàng thổi qua đại lục, mát mẻ nhẹ nhàng vô cùng
Ánh trăng m.ô.n.g lung, bao phủ lấy ảnh hai đang ôm .
Đó là một vẻ nhu hòa vô hạn.
Đứng bên cạnh, Vân Triệu Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang ôm thật chặt.
Trong mắt hiện lên sự hâm mộ, nụ khóe miệng càng sâu.
Chúc phúc, , còn ý nghĩ gì khác trong đầu, ngoài sự chúc phúc, chúc phúc cho của .
Đời , thể cùng yêu nhất cùng sinh con dưỡng cái.
Đó là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.
Bên , Âu Dương Vu Phi tựa vách đá, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt im lặng ôm .
Hai mắt Lưu Nguyệt một cái thật sâu.
Ánh mắt chậm rãi rời khỏi.
Trên mặt vẫn như cũ tràn đầy vẻ vô tư lự và phong lưu, nhưng ánh mắt sâu thấy đáy, rõ trong nơi sâu thẳm đấy rốt cục là cái gì đang d.a.o động.
Gió thổi qua ngọn cây, đêm nay là một đêm .
Sau một lúc im lặng ôm , Âu Dương Vu Phi duỗi lưng một cái, phá vỡ sự trầm mặc.
Vẻ mặt biểu lộ như , khinh khinh : “Xong , ôm cả đời đến hóa thành đá luôn ?
Cũng hơn ba tháng , phát hiện , bây giờ mới mừng, thật là.”
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang ôm , mới khẽ nới lỏng.
Hiên Viên Triệt giơ một tay , ôm Lưu Nguyệt lên đùi, một tay vuốt bụng Lưu Nguyệt, mở to miệng : “Đã lớn như .”
Lưu Nguyệt đang trong kích động từ từ bình , khóe miệng co quắp .
Cúi đầu bụng , lẩm bẩm: “Ta thật là .”
Nàng thật sự , nàng nhiều, nhưng từ đến nay chỉ dạy qua mang thai sinh con là như thế nào, sẽ phản ứng gì.
Hơn nữa, trong thời gian thật sự là bận quá.
Nàng nào thời gian rảnh rỗi và tâm tình chú ý đến chuyện khác.
Hơn nữa, cũng là thể nàng là đứa bé tướng vượng mẫu (hợp tướng với ).
Nàng thật là một chút dấu hiệu gì cũng .
Nếu hôm nay cái mùi đó kích thích nàng ít, thì cũng phát hiện dấu hiệu gì.
Nhìn thấy sự mờ mịt và ảo não của Lưu Nguyệt, Vân Triệu bên cạnh lắc đầu : “Thật nên nàng cường hãn đến thế nào nữa.”
Mang thai ba tháng đầu là dễ sảy thai nhất.
Ai ngờ Lưu Nguyệt thể chạy thể nhảy, còn cưỡi ngựa đánh giặc, lặn xuống biển mò cá.
Tinh lực tràn đầy như , đứa nhỏ còn , do Lưu Nguyệt là quái thai, đứa nhỏ cũng là quái thai a?
Vân Triệu đối với tin tức vô cùng hoài nghi.
“Mang thai là chuyện , nhưng mà hiện tại cảm thấy chắc là chuyện .”
Âu Dương Vu Phi vẫn hai tay ôm ngực, khi Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, đột nhiên đè thấp giọng , giọng thấp.
Vừa xong, chỉ sắc mặt Vân Triệu khẽ biến.
Ngay cả Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đang trầm tĩnh trong niềm vui cực lớn cũng trầm mặt xuống.
, đây vốn là tin , nhưng rơi thời điểm nguy hiểm lúc …
Không thuyền, thể khỏi đảo.
Phía thì nguy hiểm trùng trùng, một khi sâu …
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu nhíu mày thật sâu.
Lưu Nguyệt ba đang cau mày, vuốt ve bụng, đột nhiên khẽ mỉm : “Không là chuyện thì cũng là chuyện .
Có hài tử bảo hộ, nhất định sẽ nắm Minh Đảo.”
Dứt lời, Lưu Nguyệt rạng rỡ, nụ cực kỳ tự tin.
Vốn đám Hiên Viên Triệt đang lo lắng tới một ngày nếu để Minh Đảo phát hiện , thần kinh chút căng thẳng thấp thỏm.
Thấy Lưu Nguyệt tự tin như , nhất tề khỏi sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-468.html.]
Tâm tình căng thẳng đó, đột nhiên cũng nhẹ nhàng một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không nụ tự tin của Lưu Nguyệt lây sang .
Lưu Nguyệt vuốt ve bụng, rạng rỡ với Hiên Viên Triệt, thật giống như một chút cũng lo lắng.
Không , nàng thật sự là một chút cũng lo lắng.
Thật giống như ăn thuốc kích thích, tinh thần phấn khởi, vô cùng tự tin.
Cảm giác sinh mạng trong bụng, giống như định hải thần châm, chạm trái tim của nàng.
Nhìn thần thái sáng láng, giống như hận thể ngay bây giờ xông đến Bích Tinh Cung, tiêu diệt Vương tôn, Lưu Nguyệt vô cùng tự tin như , mặt Âu Dương Vu Phi đầy hắc tuyến.
Từng , khi mang thai đứa trẻ sẽ giúp vượng mẫu .
, từng thấy đứa trẻ nào “vượng” đến như .
Lưu Nguyệt vốn là một sát khí, mang thai , những rửa bớt sát khí , ngược còn nhiều hơn, thật là.
“Nếu nàng xem đó là vấn đề, thì chúng tiếp tục tiến lên phía thôi.”
Âu Dương Vu Phi vững Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vô cùng hưng phấn lên, còn đợi nàng xong, Hiên Viên Triệt đang ôm nàng liền lên tiếng: “Nàng chậm một chút, chậm một chút.”
Hắn mang thai, “vượng” nổi a.
Vân Triệu bên cạnh thấy Hiên Viên Triệt cẩn thận từng ly từng tí che chở cho Lưu Nguyệt.
Cảm giác như một khắc còn là con hùng ưng, một khắc liền biến thành gà , sự khác biệt , quả thật là một trời một vực.
Không khỏi trợn mắt, lắc đầu nhẹ.
“Ta , , diệt cái lão bất tử .”
Lưu Nguyệt thấy hào sảng vỗ vai Hiên Viên Triệt một cái, mở miệng là g.i.ế.c .
Hiên Viên Triệt thấy , vội vàng giơ tay ôm Lưu Nguyệt : “Ta ôm nàng .”
Không thể , chỉ thể tới.
Nếu cách nào để lựa chọn, chỉ thể cố hết sức bảo vệ nữ nhân và hài tử của thôi.
Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt từng chút ôm nàng lên phía , mặt khỏi đen .
Đường phía bao nhiêu dặm, cứ ôm như qua ?
Nàng chẳng qua là mang thai, chứ là mất năng lực hoạt động.
Nhất thời, bắt lấy Hiên Viên Triệt, trừng mắt một cái.
Hiên Viên Triệt trừng mắt , kiên quyết buông.
Hai nhất thời lôi lôi kéo kéo.
Âu Dương Vu Phi bên cạnh thấy , trợn mắt lên trời.
Xoay , kéo Vân Triệu đến bên rừng cây.
“Ta thể tự , Triệt, chuyện gì lớn.”
“Không , nàng thể mệt mỏi .”
“Triệt, sẽ ảnh hưởng đến hài tử , để bảo vệ mà.”
“Không , yên tâm.”
“Triệt…”
“…”
Đang trong quá trình tranh chấp, kết quả.
“Lên , kiếp chắc chắn thiếu nợ hai các ngươi mà.”
Đang trong cuộc tranh chấp vô nghĩa, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu liền tới, Âu Dương Vu Phi đen mặt, bất đắc dĩ .
Nghe , Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nhất tề đầu .
Chỉ thấy trong tay Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu là một cái ghế tre giống hiện đại dùng.
Hai cây gỗ hai bên, ở giữa lấy một ít dây mây chắc buộc , cực kỳ đơn giản, qua cũng thể xem là cái ghế.
Vừa đủ cho một .
Thấy hai sang, Âu Dương Vu Phi, trực tiếp đưa qua, đem một đầu chiếc ghế tre đơn giản đưa cho Hiên Viên Triệt.
“Lão bà của ngươi, ngươi tự mang .”
Vân Triệu bên , hếch mặt với Hiên Viên Triệt : “Ngươi nợ một .”
Đáp là Hiên Viên Triệt đang cẩn thận đỡ Lưu Nguyệt đang mặt mày bất đắc dĩ, lên ghế tre đơn giản, cùng Vân Triệu nâng ghế lên, xuất phát.
Ánh trăng bàng bạc sáng tỏ chiếu xuống.
Rọi lên khuôn mặt thiết huyết của Lưu Nguyệt, khiến nó càng thêm quái dị mờ ảo.
Quay thôn trang đốt cháy khi nãy một nữa.
Một khắc vẫn còn là ngọn lửa bay múa, cảnh tượng cực kỳ bi thảm.
chỉ thời gian ngắn .
Ngọn lửa tắt, một chút tàn lửa lóe lên cũng .
Mặt đất cũng san bằng sạch sẽ.
Bên , nơi vốn là nhà cửa, ruộng vườn, giờ bộ san bằng thành bình địa.
Vô bùn đất phủ lên phía , mới, thậm chí còn tản mùi cỏ non.
Từ xa qua, đây chính là một mảnh sân cỏ, giống như vốn dĩ nó là một sân cỏ bình yên tươi như .
Bốn Hiên Viên Triệt lúc đến đây, trố mắt một hồi.
Nếu tối bọn họ tận mắt qua, ai đây từng là một thôn trang.
Thủ pháp gọn gàng.
Tốc độ nhanh.
“Những đó xảy chuyện gì?” Hiên Viên Triệt tin tức Lưu Nguyệt mang thai kích động quên mất hỏi Âu Dương Vu Phi, thấy tình hình như lập tức nhớ .
“Ta cảm thấy hẳn là thi độc*.” (* khí độc sinh từ các xác chết.)
Âu Dương Vu Phi vẫn trả lời, Vân Triệu mở miệng.
Hắn cũng thù Minh Đảo, nhưng mà oán hận nhiều như Âu Dương Vu
Phi, Hiên Triệt và Lưu Nguyệt.
Vì , đầu óc còn thể tỉnh táo.
“Cái hố khổng lồ vạn như , chôn cất , sẽ sinh thi độc.
Hơn nữa trông chừng.
Ta nghĩ hẳn là trông thôn là trông chừng cái hố đó, hoặc là tiếp xúc qua, dẫn đến nhiễm độc.”