Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 485

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:18:10
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khuya.

Mọi đều chìm đắm trong một tâm trạng phiêu lãng khó , âm trầm như nước.

Lưu Nguyệt bên thoát hiểm một trận đánh lén của địch, giờ đang nghỉ ngơi.

Còn bên , lúc đang gió nổi mây vần, sóng dữ ngập trời.

Liên Phi dẫn đầu tam đại gia tộc xông cấm địa, thấy hiện trường thê lương bi thảm xong, nỗi đau thương tột cùng, thì lửa giận bùng lên như đốt hết cả bầu trời nơi đây.

Con cái của bọn họ, đời của Minh Đảo bọn họ, bộ đều g.i.ế.c ở chỗ .

Những đứa con mà bọn họ vẫn cho rằng đang sống , thật sớm c.h.ế.t hết .

Khi bọn họ còn đang hoan hỉ phấn khởi, vô cùng vui mừng vì đời sinh .

Thì ngay cả thời gian kỹ một chút cũng .

Không kịp yêu thương bọn chúng nhiều hơn một chút, ôm ấp bọn chúng lâu thêm một chút.

Thì chôn xác nơi đây.

Sau khi nỗi đau tột cùng trôi qua, đó là sự tức giận ngập trời.

Dường như thiêu hủy hết thần trí của tất cả cấm địa .

Muốn báo thù, nhất định báo thù cho bọn nhỏ.

Thánh điện, chuyện lý do gì hết, quyết bỏ qua, thể bỏ qua.

Trong sự tức giận ngập trời và thê lương .

Được tam đại gia tộc, Âu Dương thế gia, Liên gia, Ngân gia dẫn đầu, vô dân Minh Đảo.

Càn quét tất cả, liền vọt tới hướng Bích Tinh cung và Thánh điện.

Khí thế bừng bừng, đằng đằng sát khí.

Dọc dường còn những dân Minh Đảo từ khắp nơi xông tới, mới nhận tin tức, còn kịp tiến cấm địa.

Được Liên Phi cùng những trong xác nhận.

Từng từng nhanh chóng gia nhập đội ngũ của đám Liên Phi.

Hướng đến Thánh điện chân núi, nơi vẫn luôn sùng bái tôn kính, cung phụng.

Tốc độ càng lúc càng nhanh.

Người gia nhập càng lúc càng nhiều.

Đội ngũ phẫn nộ càng lúc càng lớn.

Dường như tất cả đảo chủ Minh Đảo, khi tin tức , liền trở nên phẫn nộ điên cuồng gì cản , cũng từ khắp nơi xông tới Thánh điện.

Lực lượng quần chúng nhân dân thật cường đại.

Lúc bọn họ thần phục, thì cầm quyền thể gì tùy ý.

, khi bọn họ thật sự tức giận, lúc cầm quyền đụng giới hạn cuối cùng.

Như , sự bạo loạn điên cuồng , bất kì thế lực nào, bất kì năng lực nào cũng thể đối đầu.

Dọc đường, quan phủ các thành trấn lúc thấy dân tạo phản.

Đừng là phái binh ngăn chặn, thậm chí một chút chống cự cũng dám.

Chỉ yên lặng tiếng động rút lui.

Có lẽ, quan cũng nghĩ đến việc trấn áp.

, Vương tôn và Thánh điện là hai thế lực riêng.

Mà bọn họ là của Vương tôn.

Chuyện , là sự mai một của cả thế hệ đời , là chuyện của đảo.

Ai cũng tra manh mối, rõ nguyên nhân vì .

, quan phủ trực thuộc Vương tôn.

Vẫn luôn duy trì sự trầm mặc và nhường nhịn trong sự việc .

Vô cùng nhường nhịn cho đám dân bạo loạn, chút nào ngăn trở họ đến hướng Thánh điện.

Mà trong lúc thế lực Vương tôn buông tay tùy ý cho tam đại gia tộc dẫn đầu dân bạo loạn, xông về Thánh điện.

Những cơ quan quản sự của Thánh điện thiết lập khắp nơi Minh Đảo.

Bị dân bạo loạn do Liên Phi dẫn đầu, trực tiếp đập nát.

Nơi nào qua, một cái cũng để , một cái cũng buông tha.

Chỉ cần là của Thánh điện, như chỉ một chữ, giết.

Giống như kiến nhiều cắn c.h.ế.t voi.

Những khu quản sự ở khắp nơi của Thánh điện hầu như đều tan hoang, bất kỳ một chỗ nào còn sót .

Thế lực Thánh điện, sụp đổ nhanh đến mức thể thấy rõ .

Trên Minh Đảo bạo loạn như .

Khiến cho sự chú ý vốn đang hướng đến sự xâm phạm của Trung Nguyên, chiến sự đang bao vây ở ngoài Minh Đảo, và sự phản bội bất ngờ của Âu Dương Vu Phi.

Mối hận băm thịt gặm xương , biến hết.

Sớm quên mất còn sự việc của Âu Dương Vu Phi nữa.

Mọi Minh Đảo lúc , sự quan tâm, tức giận chỉ một mục tiêu là Thánh điện.

Mà Âu Dương Vu Phi vạn hận đến tận xương tủy, bây giờ quẳng sang một bên.

Đây, lẽ là ước tính ban đầu của Âu Dương Vu Phi.

Đêm, khuya, tối.

Cuối thu, vô cùng lạnh lẽo.

sự tức giận ngập trời, nỗi đau tột cùng.

Khiến cho khí trời cuối thu hừng hực như bốc cháy lên.

Đây là sự tức giận đến tận xương tủy.

Đây là một nỗi đau tan nát cõi lòng.

Gió nổi mây vần, Minh Đảo bắt đầu biến chuyển nghiêng trời lệch đất.

Đêm từ từ qua, ánh sáng hừng đông bắt đầu dần cho bóng tối, bao phủ cả vùng đất.

Bầu trời màu xanh lam , cho say mê, khiến cho tâm tình con thoải mái.

Đây là buổi sáng sớm thứ chín khi tiến đảo chủ Minh Đảo.

Rừng cây cửa ải thứ ba bộ khô héo, hầu như còn gì.

Đêm qua vẫn còn xanh biếc.

Hiện tại biến thành một mảnh đất đen thui một cọng cỏ nào.

Loại độc màu đỏ đó, khi gió thổi một buổi tối, tự nhiên tiêu tán và khô , lúc , cũng bất kỳ sự uy h.i.ế.p nào.

“Đi thôi.” Sửa sang y phục, Âu Dương Vu Phi cất bước về phía .

Ánh sáng bầu trời xuyên qua từng lớp màn mây, chiếu xuống.

Những tia nắng nhảy múa, một màu vàng bay lượn.

Một nhóm mấy , nhưng một ai mở miệng chuyện, cứ yên lặng hướng phía tới.

Đi thêm vài dặm nữa, vòng qua một cái chân núi.

Phía , thần sơn cao vạn nhận sừng sững, phô diễn bộ phong thái, tư thế và sự sắc bén của nó mắt .

Thần sơn màu đen sừng sững mắt đám Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt ngẩng đầu, thần sơn mắt đỉnh nhọn như châm, thẳng cao vút, dường như đ.â.m toạc bầu trời.

Những đám mây màu trắng, trôi lững lờ ở lưng chừng núi.

Từng lớp sương khói mỏng lượn lờ bảo phủ lấy nó.

Khiến cho đỉnh thần sơn như ẩn như hiện, tăng thêm thần khí.

Hiên Viên Triệt khẽ ngước đầu, vách núi khổng lồ bên chân núi thần sơn nguy nga dữ tợn , bốn chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa khắc lên đó.

Thống trị thiên hạ.

Chữ màu đen cùng với núi đen hòa cùng một thể.

sự cuồng vọng, sự sắc sảo và kiêu ngạo như thấy hết thảy thế gian như .

Lại khiến hàng chữ nổi bật lên hẳn.

Đó là ánh mắt ngạo mạn, càn rỡ thiên hạ.

Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày, thấy mà khí thế khủng khiếp như .

Mà Vân Triệu bên cạnh Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, ngẩng đầu thần sơn ngạo mạn , mà chỉ chăm chăm sự nguy nga lộng lẫy mắt.

Chỉ thấy bắt đầu từ chân bọn họ.

Có một con đường bạch ngọc trải , kéo dài đến thẳng chân núi.

Bậc thang bạch ngọc cao cao, từng bậc từng bậc kéo dài.

Trong ánh mặt trời chói mắt, bạch ngọc trở nên lấp lánh rực rỡ, đầy vẻ thần thánh nguy nga.

Bậc thềm bạch ngọc cao cao hướng về phía , quanh co đến bao nhiêu bậc.

Mà ở bậc thềm cuối cùng, một cung điện cao cao màu vàng sừng sững ở đó.

Chỉ dùng từ “khí thế nguy nga” đủ để hình dung khí thế của nó.

“Huy hoàng tráng lệ”, cũng đủ để thể hiện rõ sự tôn quý của nó. (Nguyên văn “Kim bích huy hoàng”, “kim” của vàng, “bích” của ngọc -> cực kỳ tráng lệ lộng lẫy)

Đó là một loại đơn giản cầu kì.

đơn giản như , càng tỏa sự cao cao tại thượng duy ngã độc tôn (= “Ta là cao quý hơn cả”) và sự kiêu ngạo vốn tiềm ẩn trong tận xương tủy.

Đây là khí thế mà mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm thể tạo thành.

Đây là trải qua hàng ngàn năm luyện.

Từ vô đời đế vương hun đúc.

Mới thể tạo thành khí chất kiêu ngạo và chính trực toát từ trong xương cốt như .

Đó là sự tôn quý thời gian trui rèn, qua ngàn năm tích lũy mà thành.

Vừa thấy trong tầm mắt, cảm nhận ngay sự áp bách đập thẳng mặt.

Không là cố ý đặc biệt .

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà là bản cung điện khí thế giận mà uy như .

Vân Triệu khẽ rùng một cái, chậm rãi đầu hướng Hiên Viên Triệt, cũng thấy Bích Tinh cung nguy nga , đối mắt .

Hai từ trong ánh mắt đối phương cũng sự kinh hãi tương tự.

Thế lực ngàn năm mắt , thành công của bọn họ, con đường đế vương của bọn họ.

Giống như sự đối lập của quý tộc truyền thừa từ ngàn năm và một phú hộ nhà giàu mới nổi .

Gặp khách quan , lúc đặt cả hai cùng một chỗ.

Sự khác biệt rõ rệt cần cũng .

Bây giờ, Vân Triệu chút hiểu tại Minh Đảo Lưu Nguyệt thành với Hiên Viên Triệt .

Một đế vương tương lai kế thừa từ ngàn năm quý tộc, gả cho một tên nhà giàu mới nổi.

Đối với cái của bọn họ, tuyệt đối là sự sỉ nhục.

Khiến cho bộ Minh Đảo đều cảm giác sỉ nhục.

Cho nên, bọn họ mới trăm phương ngàn kế ngăn cản.

Cảm thấy xứng, thế nào cũng là xứng.

Khóe miệng giật giật, Vân Triệu chậm rãi nháy mắt một cái.

Mà Hiên Viên Triệt thì mặt chút đổi, trừ sự kinh hãi mới hiện lên một chút , suy nghĩ gì đó thì ai .

Hoàn yên tĩnh tiếng động.

Mỗi một suy nghĩ, khí trong nháy mắt trầm mặc.

“Thật xinh .” Trong sự trầm mặc , Ma Yết đột nhiên lên tiếng, một câu đầy cảm thán phát , phá vỡ sự yên tĩnh.

Linh Ngọc và Ly Lạc bên cạnh Ma Yết thấy , đều khỏi trợn mắt.

Cho dù đầu óc của bọn họ đến thế nào nữa.

lúc thấy Bích Tinh Cung cũng dám đùa giỡn, trong lòng chỉ sự sùng kính và vô cùng tự hào.

Mà đây là đầu tiên bọn họ thấy câu đầu tiên của một khi thấy Bích Tinh cung, là khen nó xinh , mà cảm thấy sự uy nghiêm của nó.

Thật là đầu óc vấn đề .

Cư nhiên chỉ cảm thấy Bích Tinh cung xinh .

Mà ba chữ của Ma Yết , giống như phá vỡ một lời cấm chú.

Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, bốn đồng loạt hít sâu một .

Trăm miệng một lời : “Đi thôi.”

Lời , bốn liếc mắt , tất cả sự phức tạp trong đáy mắt đều biến mất, ngẩng cao đầu tới Bích Tinh Cung cao cao tại thượng .

Con đường , đến đây .

Còn gì để cho bọn họ e ngại, thoái lui và chần chừ nữa chứ.

Ánh dương ló dạng, từng tia nắng vàng tung bay.

Bích Tinh cung thần thánh đang ở mắt, sự kế thừa ngàn năm truyền đó đang sừng sững ở đó.

Bậc thang bạch ngọc, tổng cộng một ngàn chín trăm chín mươi chín bậc.

Đây là con đường đế vương cao nhất tồn tại thế gian .

Cất bước lên, trầm mà thong dong.

Một nhóm bảy của Lưu Nguyệt, từng bước từng bước lên.

Một bước cuối cùng lên tới đỉnh bậc thang.

Mọi chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, cánh cổng của cung điện màu vàng sừng sững nguy nga giữa gian cao lớn trong ánh mặt trời, dường như chói đến mức khiến cho khác hoa mắt.

đỉnh của cung điện cao cao đó, ba chữ thật to đúc bằng ngọc lưu ly màu xanh bích, ánh mặt trời tỏa những tia sáng chói mắt.

Bích Tinh cung.

Cung điện nhất thiên hạ.

Nhàn nhạt lướt qua cung điện tôn quý nhất thiên hạ , Lưu Nguyệt đầu với Hiên Viên Triệt một cái.

Hai nắm tay , liền bước tới cửa cung điện.

Phía , Âu Dương Vu Phi ánh mắt phức tạp chậm rãi đuổi theo.

Mà Vân Triệu thì trầm , Ma Yết thì cao hứng, phấn chấn, Linh Ngọc và Ly Lạc vẫn duy trì sự tôn kính, theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-485.html.]

Cửa cung điện nguy nga, xa hoa mà uy nghiêm.

Lưu Nguyệt vươn tay , còn đụng tới cánh cửa màu vàng.

Cửa lớn nặng nề to lớn đột nhiên chậm rãi mở .

“Cót két.” Một âm thanh nhỏ trầm phát theo tiếng gió thổi qua, Bích Tinh cung, chậm rãi hiện mắt .

Ngọc trắng nền, ngọc đen đúc xen kẽ.

Không những hoa văn dát vàng đầy tục khí, càng cảnh đại điện chất đầy vàng thỏi, phỉ thúy, mã não, lưu ly…linh tinh.

Chỉ ngọc thạch tự nhiên đơn thuần, là đá quý thánh khiết nhất thế gian.

vẫn khiến cho khác thể nào xem thường.

“Ngày thứ chín, .”

Cửa đại điện mở , kèm theo giọng âm lãnh của Tả hộ pháp, vang lên trong đại điện, càng tăng thêm sự lãnh lẽo vô hạn và sự uy hiếp.

Chỉ thấy mắt , nơi cao nhất đại điện.

Một đài cao mười bậc thang, dựng hai cái ghế phi ưng thủy tinh, Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp đang đó.

Lúc , Tả hộ pháp hai mắt lạnh lùng quét qua mấy họ, cuối cùng khóa chặt Âu Dương Vu Phi, lạnh lùng .

“Tên to gan dám giả mạo Vương tôn đêm qua tử hình tại chỗ.

Đối với sự xuất hiện của những tình huống như , Vương tôn cho rằng là chúng sơ suất, cho nên Vương tôn xin ngươi.”

Lời lạnh lùng rơi xuống, sắc mặt Âu Dương Vu Phi trong nháy mắt đổi, lập tức cúi thấp đầu.

Tất cả trong đại điện thấy vẻ mặt .

Chỉ thể thấy cánh tay trong áo bào chút run rẩy.

“Không cần xin , cần .”

Giọng thấp thấp vang lên, Âu Dương Vu Phi dường như vui mừng, giọng chút run run.

“Lời cần hết, bây giờ đừng phí lời nữa, lên .”

Lãnh đạm quét qua Âu Dương Vu Phi một cái, Tả hộ pháp lạnh lùng lên, ánh mắt khóa chặt Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt giữa đại điện, trầm giọng .

Cùng lúc , Hữu hộ pháp một lời cũng phắt dậy.

Giương lợi kiếm trong tay lên, trầm giọng quát: “Muốn lật đổ Vương tôn, thể, Vương tôn đang ở chủ điện Bích Tinh cung phía chờ các ngươi.

Chỉ cần các ngươi qua cửa ải của chúng .

Liền tùy ý các ngươi gì thì .”

Dứt lời, hai âm thanh nhỏ vang lên, cũng là lúc Tả, Hữu hộ pháp đồng thời xuất kiếm đánh .

Tả, Hữu hộ pháp chính là hộ vệ cận nhất của Vương tôn Minh Đảo.

Cũng là cửa ải cuối cùng của Vương tôn.

Âu Dương Vu Phi , mấy Lưu Nguyệt cũng .

Cho nên một đường tranh thủ từng giây tới đây, cũng là bởi vì ba cửa ải tính là gì cả.

Khó khăn nhất chính là nơi gần Vương tôn nhất .

Âm thanh bén nhọn xé rách khí, khiến cho Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Lưu Nguyệt, Ma Yết trong nháy mắt thể căng thẳng.

Cao thủ xuất chiêu, một chiêu thôi cũng sâu cạn.

Tả, Hữu hộ pháp chỉ mới giương kiếm phá , mà sát khí cường đại và sức mạnh đó.

Cũng điên cuồng phóng , như biến thành thực chất b.ắ.n tới phía bọn họ.

Năm ngón tay, nắm thật chặt chủy thủ trong tay.

Ngày đại hôn ở Thiên Thần, bọn họ cũng thấy Tả, Hữu hộ pháp xuất thủ.

Sợ là tập hợp sức mạnh của cả bốn Hiên Viên Triệt, nàng, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu mới thể tiếp chiêu hai bọn họ.

Mà đó chỉ là lúc bọn họ dùng lực, dùng vũ khí.

Hôm nay, hai mạnh nhất Minh Đảo liên thủ xuất chiêu, chỉ sợ là liều mạng đến cùng .

Bốn nhanh chóng liếc một cái.

Hiên Viên Triệt, Ma Yết giành một bước, Lưu Nguyệt.

Mà Vân Triệu thì lui về một bước, đồng thời giơ tay túm Âu Dương Vu Phi đang mặt đất, phía Lưu Nguyệt.

Hai , hai , một ở giữa.

Năm lập tức tạo thành thế trận.

Về phần Linh Ngọc và Ly Lạc, thì tương đối sảng khoái, nhanh như chớp chạy qua bên cạnh, khoanh tay .

Hai bọn họ cũng dám chọc hai cấp lợi hại nhất Minh Đảo .

“Thật thú vị, rốt cục cũng phí công tới đây .”

Xoa nắm đ.ấ.m lòng bàn tay, Ma Yết hắc hắc.

Trong ánh mắt là sự hưng phấn và vui mừng khi gặp đối thủ mạnh.

Đương nhiên, trừ Ma Yết qua sự lợi hại của Tả, Hữu hộ pháp .

Còn nào hưng phấn nổi, chỉ vô cùng nghiêm túc.

Căng như dây cung, kiếm khỏi vỏ.

Sát khí thế trận của năm tụ , chống hai cao thủ lợi hại nhất Minh Đảo.

“Nhiều lời cũng vô ích, thì dùng thực lực chuyện đí.

Trường kiếm trong tay Hiên Viên Triệt đang dẫn đầu vung lên, một kiếm phá , liền đáp .

Không khí chạm , hai luồng sát khí tụ trong trung.

Đại chiến, hết sức căng thẳng.

“Để cho bọn họ qua đây .”

Trong nháy mắt khi hai phe sắp thực sự giao chiến với .

Chủ điện những lớp lớp màn che phía Tả, Hữu hộ pháp, đột nhiên vang lên giọng trầm xen lẫn sự uy nghiêm vô hạn.

Giọng trầm ấm , nhanh chóng truyền khắp khí trong đại điện, thứ đột nhiên bất động.

Âu Dương Vu Phi ngẩng phắt đầu, sự dám tin tràn ngập trong ánh mắt.

Mà Tả hộ pháp thì sắc mặt trầm xuống, liền đầu : “Vương tôn, thể như ?”

“Không cần ngăn cản, để cho bọn họ đến đây .”

Giọng điềm đạm nữa vang lên, bình thản, hiền hậu.

“Vương tôn?” Hữu hộ pháp liền nắm chặt trường kiếm trong tay.

Sự tức giận và cam lòng khuôn mặt, hiện lên rõ ràng, nhưng phía tiếng trả lời.

Thấy , Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cũng cảm thấy kinh ngạc, khỏi đầu một cái.

Tả, Hữu hộ pháp mạnh, bọn họ đều .

Truyện co py tại t r u y e n y y . c o m

Cửa ải , ai thắng ai thua, chắc , cùng lắm cũng thể là lưỡng bại câu thương.

Mà bây giờ, Vương tôn Minh Đảo tự động bỏ qua cửa ải cuối cùng .

Hắn đây là…

“Ầm.” Một tiếng ầm lớn vang lên.

Một kiếm phá , ngọc thạch kiên cố mặt đất, một kiếm đầy tức giận của Tả hộ pháp, c.h.é.m nứt một đường dài bằng sải tay.

Tả, Hữu hộ pháp đang sững mặt đám Lưu Nguyệt, sắc mặt cực kỳ khó coi.

dám phản kháng mệnh lệnh của Vương tôn Minh Đảo.

Hung hăng trợn mắt đám Âu Dương Vu Phi một cái, xoay , về phía tấm màn đài cao.

Phía , Âu Dương Vu Phi thấy , tiên thu hồi kiếm , liền theo.

Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu thấy , cũng đưa mắt cũng theo.

Mà Ma Yết thì khuôn mặt bất mãn.

Tưởng thể cùng cao thủ so chiêu một , một câu chặn đứt, thật là tức c.h.ế.t mà.

mà cũng ai để ý đến sự tức giận của , Ma Yết đành xoa xoa mũi, theo.

Hai tên nhóc, cũng theo sát phía .

Tiền điện Bích Tinh Cung, vốn tưởng rằng sẽ xảy một trận chiến ngươi c.h.ế.t thì vong.

Ai ngờ chỉ nhờ một câu của Vương tôn Minh Đảo, mà liền hủy bỏ.

Màn che dày cộm kéo .

Chánh điện Bích Tinh Cung tấm màn che hiện trong mắt .

Nếu rằng Tiền điện nghiêm túc mà khí thế.

Thì Chánh điện là “ cách nào d.a.o động”.

Không tại dùng từ để hình dung, nhưng đây chính là cảm giác hiện lên đầu tiên của đám Lưu Nguyệt khi thấy.

Không cách nào d.a.o động, sức mạnh vô song.

Cũng nhiều thời gian để quan sát kỹ vẻ thần thánh mỹ lệ của Bích Tinh cung.

Tiến Chánh điện.

Ánh mắt của mấy Lưu Nguyệt nhất tề dừng mặc áo bào màu lan trắng vương tọa trong đại điện, hai tay chắp lưng, lưng về phía bọn họ.

Đó chính là Vương tôn Minh Đảo.

Khí tức uy nghiêm, trời sinh thông tuệ.

Đây cùng với Vương tôn giả trong rừng cây , quả thực khác như trời và đất.

Không cần thấy chính diện, chỉ bóng lưng thôi cũng cảm nhận .

Bên cạnh Vương tôn Minh Đảo đang đưa lưng về phía bọn họ, một trung niên mặc ngân y cũng đang đó, mặt mũi vài nét giống với Liên Phi.

Mà dọc hai bên trái đại điện, một bóng .

Tất cả văn thần võ tướng của Minh Đảo đều ở đây.

Không là do Vương tôn Minh Đảo cho tới, bởi vì chuyện những đứa trẻ sơ sinh của Thánh điện, mà chạy tới.

“Vương tôn, bọn họ đều tới .” Tả, Hữu hộ pháp đều tiến lên một bước, giọng cam lòng, hành lễ một cái với bóng lưng của Vương tôn Minh Đảo.

Sau đó, một trái một tới hai bên trái của ghế Vương tôn, phân .

Nghe thấy lời bẩm báo của Tả hộ pháp, Vương tôn Minh Đảo chắp tay đưa lưng về phía mấy Lưu Nguyệt chậm rãi xoay lưng .

Gương mặt gầy gầy, thần sắc hiền hòa.

Không là khuôn mặt đầy khí phách, kiêu ngạo, càng là ánh mắt dữ tợn đôi mày dựng .

Vô cùng thanh quý, giống như ở chốn thần tiên.

Cả ưu nhã, đơn giản, ẩn chứa sự uy nghiêm từ sâu bên trong.

Đại điện trong nháy mắt tĩnh lặng.

Lưu Nguyệt bao giờ tưởng tượng Vương tôn Minh Đảo, bức ép nàng đến bước đường , mấy phen xém chết, cư nhiên phiêu dật xuất trần như .

Tướng mạo so với tưởng tượng của nàng thật là một trời một vực.

Còn bên cạnh, đám Hiên Viên Triệt, Vân Triệu hiển nhiên cũng một chút kinh ngạc.

Hai con mắt ôn nhuận nhưng mất sự uy nghiêm quét qua mấy họ, đầu tiên là rơi Lưu Nguyệt.

“Lưu Nguyệt?”

Nhìn Lưu Nguyệt một cái thật sâu, Vương tôn Minh Đảo gật gật đầu: “Rất giống Nạp Lan Thủy, nhưng mà khí thế kém xa thế?”

càng giống một vương giả, .”

Trưởng tộc Ngân gia Vương tôn Minh Đảo khẽ khom với Vương tôn Minh Đảo, tiếp một câu.

Nghe , Vương tôn Minh Đảo lắc lắc đầu: “Sát khí quá nặng, đánh mất sự trung dung, nhưng mà so với sự mềm yếu thì vẫn hơn.”

Dứt lời, Lưu Nguyệt cả đầy lãnh khốc, sát khí tỏa từ tận xương tủy.

Chậm rãi hỏi: “Vì về?”

“Vì về?” Lưu Nguyệt đáp mà hỏi ngược .

“Không càn.” Tiếng Lưu Nguyệt còn dứt, Tả hộ pháp quát lạnh một tiếng.

Lưu Nguyệt liếc Tả hộ pháp một cái, cũng thèm để ý.

“Đây là quy củ của Minh Đảo.” Vương tôn Minh Đảo phất tay với Tả hộ pháp, ánh mắt vẫn chằm chằm Lưu Nguyệt.

“Quy củ thể bỏ.” Đối chọi gay gắt.

Nghe câu trả lời chút suy nghĩ của Lưu Nguyệt.

Vương tôn Minh Đảo khẽ dừng trong nháy mắt, tầm mắt quét qua Lưu Nguyệt, rơi Hiên Viên Triệt bên cạnh nàng.

“Thì là vì ?

Không tệ, quy củ thể bỏ, nhưng thì bỏ ?

Lưu Nguyệt, ngươi quên .

Mẫu ngươi, thúc bá , gia gia, tổ tông ngươi, bộ đều ở đây, quy củ thể cần, nhưng những ngươi cũng cần luôn ?”

Lưu Nguyệt khẽ cau mày: “Ta và bọn họ cảm tình.”

Vương tôn Minh Đảo , sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Âm thanh giận mà uy : “Tốt, như , , g.i.ế.c Nạp Lan Thủy đang chịu phạt treo ngược con gái ở hình nhai.”

“Vâng.” Phía tấm rèm che lập tức tiếng vang lên.

“Ngươi dám.” Lưu Nguyệt lập tức nổi giận.

Đối với những khác của gia tộc Nạp Lan, nàng thật tình cảm gì, thấy cũng thấy qua, thì lấy tình cảm chứ.

Đối với Minh Đảo thì càng hận nhiều hơn.

Nạp Lan Thủy thì khác, đó là mẫu của nàng, là mẫu của thể , cũng chính là mẫu của nàng.

Nàng thể tuyệt tình với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối bao gồm Nạp Lan Thủy.

Binh khí xuất thủ, Lưu Nguyệt sắp lập tức trở mặt.

Âu Dương Vu Phi bên cạnh thấy vội vàng vươn tay, đè tay Lưu Nguyệt xuống, khẽ lắc đầu với nàng.

Vương tôn Minh Đảo thấy , sự tức giận chợt nổi lên cũng chút lắng xuống.

Nhìn Lưu Nguyệt chậm rãi : “Nếu bỏ , vì về? Đây là kẻ thù của ngươi, mà là quê hương của ngươi.”

Giọng chút trầm, đặc biệt là hai chữ quê hương cuối cùng.

“Quay về? Không kẻ thù? Ta cho rằng chúng từ đến nay chỉ là kẻ thù.”

Khóe miệng Lưu Nguyệt hiện một nụ lạnh giễu cợt.

Buồn , từ đầu đến giờ, đều là đuổi cùng g.i.ế.c tận, còn là kẻ thù.

Loading...