Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 486
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:18:12
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ đến nay chỉ là kẻ thù.
Lời giễu cợt phát , cả đại điện trong nháy mắt tĩnh lặng.
Trong mắt Vương tôn Minh Đảo hiện lên một chút ai oán, trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng : “Tất cả, chẳng qua cũng là vì Minh Đảo.”
Tiếng nhẹ, nếu chú ý , dường như sẽ gió thổi mất.
Bao nhiêu khổ sở, bất đắc dĩ trong đó, ai thấu .
“Vương tôn.”
Tiếng Vương tôn Minh Đảo tuy nhẹ, nhưng trong đại điện đều là mắt tinh tai thính.
Lập tức Tả, Hữu hộ pháp Minh Đảo và tộc trưởng Ngân gia, đồng loạt kêu lên một tiếng Vương tôn.
Trong tiếng kêu bao hàm sự đau thương và lo lắng.
Hiên Viên Triệt bên cạnh vẫn gì tới đây, lông mày nhíu , trầm giọng : “Vì các ngươi, nên phá hư hết tất cả những thứ khác.
Ta nghĩ bây giờ giữa chúng gì để , hoặc là ngươi chết, hoặc là vong.”
Giọng lạnh, giống như băng.
Minh Đảo bao vây chặn đánh , đuổi cùng g.i.ế.c tận .
Hắn quên, nhưng mãi mãi cũng thể nào quên .
Ở nơi tự cao tự đại , nếu như Vương tôn Minh Đảo dữ tợn cuồng vọng, thì còn chấp nhận.
Lúc đường hoàng như , dường như chứa vô thâm ý, giống như Hiên Viên Triệt mới là kẻ sai quấy ở đây.
Truyền thừa ngàn năm thì thế nào chứ.
Cũng một dạng với bọn hèn nhát khẩu thị tâm phi thôi.
Giọng lạnh như băng của Hiên Viên Triệt giống như một thanh đao bén đ.â.m nơi yên .
Làm cho khí trong đại điện đột nhiên đổi.
Lưu Nguyệt thấy cũng lời dư thừa, chỉ bước lên một bước cùng sóng vai sát bên cạnh Hiên Viên Triệt.
Không tiếng động đồng tình.
Điều Hiên Viên Triệt chính là điều nàng , điều nàng cũng chính là điều Hiên Viên Triệt .
Vương tôn Minh Đảo trong mắt chợt hiện lên sự tức giận, nhưng một khắc chậm rãi tiêu biến mất, đó là im lặng thở dài.
Không tiếp lời câu cực kỳ kiên cường của Hiên Viên Triệt.
Vương tôn Minh Đảo vẫn vẻ mặt lạnh băng của Lưu Nguyệt: “Ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ.
Vị trí Vương tôn Minh Đảo là của ngươi.
Chỉ cần ngươi về, tất cả ở đây cũng là của ngươi, tùy ngươi định đoạt.
Đừng tưởng Minh Đảo yếu ớt đánh các ngươi.
Mặc dù các ngươi thẳng một đường đến đây, nhưng bao nhiêu là Âu Dương Vu Phi giúp đỡ.
Có bao nhiêu xoay chuyển sự chú ý.
Lấy việc khác thu hút của chú ý của bọn họ.
Nếu về thật sự động thủ, thủ tầm tầm các ngươi như , chỉ dựa đảo chủ , tuyệt đối một ngàn.
Cửa ải thứ nhất các ngươi cũng qua nổi.”
Giọng trầm tĩnh khoa trương, như là trần thuật .
“Không gì suy nghĩ cả, Minh Đảo mạnh thì thế nào chứ, hôm nay ở đây, thì sợ sức mạnh của ngươi.” Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Minh Đảo mạnh, thể nghi ngờ.
Vương tôn Minh Đảo bọn họ một ngàn tám trăm thủ như , nàng tin.
Có bí kíp võ công thượng đẳng, tranh chiến với nước khác.
Mỗi ngày gì khác để .
Chỉ luyện công, luyện công.
Trong cảnh như mà luyện mới đáng chê .
võ công mạnh, thế thì chứ?
Nếu nàng sợ, thì hôm nay cũng ở đây, sớm về vương vị nữ vương để sẵn .
Muốn nàng từ bỏ Hiên Viên Triệt, tuyệt đối thể.
“Vô liêm sỉ.” Lưu Nguyệt xong, Tả hộ pháp tức đến xanh mặt.
“Nếu thế hệ của vương tộc Nạp Lan chỉ còn ngươi, thì dù ngươi nữ vương cũng cửa .”
Hữu hộ pháp cũng nhiều lời, lúc cũng tức giận đến mức sắc mặt khó coi .
“Ta thèm.” Lưu Nguyệt giương cằm lên, giọng lạnh băng.
“Âm hồn khắp nơi, c.h.é.m chém g.i.ế.c giết, thần dân bạo loạn, nơi đầy chướng khí như , chỉ các ngươi xem như bảo bối.”
Hiên Viên Triệt tay cầm lợi kiếm, lạnh lùng lên tiếng.
Vừa như xong, Vương tôn Minh Đảo, Trưởng tộc Ngân gia, Tả, Hữu hộ pháp trong đại điện sắc mặt đồng loạt biến đổi.
Trong nháy mắt lời của Hiên Viên Triệt cho nghẹn lời.
“Không như , các ngươi rõ thì đừng mở miệng.”
Trong khí trầm mặc khiến hít thở thông, Âu Dương Vu Phi một bên từ lúc đại điện vẫn cúi đầu gì, đột nhiên cau mày trầm giọng .
Lưu Nguyệt mở miệng , nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế nữa.
Vương tôn Minh Đảo mặc dù quen thuộc với nàng, nhưng đối với Vu Phi .
Mặc dù bọn họ đang ở phía đối lập.
mà giễu cợt Âu Dương Vu Phi kính yêu nhất mặt , đây đối với Vu Phi thật khó mà chấp nhận .
Cho nên Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, cũng tiếp.
Mặc dù hai gì, nhưng khí trong đại điện vẫn ngưng trọng như cũ, giống như chìm trong nước.
Khiến cho cách nào hô hấp .
Trầm mặc hồi lâu, mặt Vương tôn Minh Đảo lóe lên sự khổ sở.
Chậm rãi gật đầu, trực tiếp thừa nhận : “, Minh Đảo quả thực xảy vấn đề lớn.
Vấn đề mắt khó khăn.
, bổn tôn tin tưởng sẽ một ngày giải quyết .
Minh Đảo cuối cùng cũng sẽ một ngày phồn thịnh như xưa.
Cho nên, ngươi thể cùng bổn tôn đối địch, nhưng các ngươi vĩnh viễn tư cách chà đạp Minh Đảo .”
Âm thanh trầm thấp nhạt.
Từ mới bắt đầu bất đắc dĩ đến cuối cùng một câu khí phách.
Hơi thở Vương tôn Minh Đảo đột nhiên đổi.
Nếu như một khắc như con hổ giấy, thì khi xong câu , thì biến thành một con mãnh hổ tràn đầy khí phách.
Ngươi thể xử lý , ngươi thể xứng Vương tôn.
tuyệt đối để bất cứ kẻ nào chửi bới Minh Đảo.
Cho dù là hiện Minh Đảo mục rữa tận trong xương tủy .
Mãnh hổ xuống núi, thở đột nhiên đổi.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt hai mắt trợn trừng, hai tay nắm chặt vũ khí.
Vẫn thẳng hai mắt Vương tôn Minh Đảo, nhường nhịn.
“Ngươi về, thì Minh Đảo cũng cưỡng cầu.
Minh Đảo thiếu ngươi, cũng sẽ tiêu diệt.
Lúc , quan hệ của ngươi và Minh Đảo một đao cắt đứt, còn là thừa kế của Minh Đảo nữa.
Sau , các tử của Minh Đảo , gặp mặt cũng cần nương tay, g.i.ế.c tha.”
Áo bào màu bạch lan gió mà động, từ từ bay bay.
Nội lực cường hãn bên trong, cuồn cuộn mà , sắc bén vô cùng.
“Tuân chỉ.”
Lời của Vương tôn Minh Đảo , trưởng tộc Ngân gia và Tả, Hữu hộ pháp nhất tề khom cao giọng đáp.
Lưu Nguyệt hừ lạnh : “Sớm nên như .”
Nghe , ngón tay Tả hộ pháp búng một cái, một luồng gió b.ắ.n tới cái chuông đồng trong đại điện.
Chỉ phong lạnh thấu xương, b.ắ.n nhanh như chớp.
“Ầm.” Không thấy tiếng chuông thanh thúy, mà chỉ một tiếng va chạm trầm thấp vang lên.
Chỉ phong của Tả hộ pháp nửa đường khác chặn .
Bốn cao trong đại điện, nhất thời đều cùng tới Âu Dương Vu Phi xuất thủ .
Ánh mắt Vương tôn Minh Đảo run, trầm giọng : “Âu Dương Vu Phi…”
“Sư tôn.”
Nghe thấy tiếng thét phẫn nộ của Vương tôn Minh Đảo từ khi tiến điện cho tới giờ.
Thân hình Âu Dương Vu Phi run lên, tiến lên hai bước, liền quỳ xuống Vương tôn Minh Đảo.
Thấy , sát khí vốn tràn ngập xung quanh đám Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt và Tả hộ pháp, hai phe sắp lập tức bay đánh , khỏi giảm bớt.
Âu Dương Vu Phi quỳ mặt đất, ngẩng đầu Vương tôn Minh Đảo giận dữ, gấp gáp : “Sư tôn, thể như , Lưu Nguyệt cũng coi như là phận tôn nữ (cháu gái) của Người .
Người cần hạ lệnh như , nên đuổi cùng g.i.ế.c tận nàng.”
“Âu Dương Vu Phi, lời của ngươi ý gì?”
Lời lo lắng của Âu Dương Vu Phi còn hết, trưởng tộc Ngân gia lưng Vương tôn Minh Đảo liền gầm lên giận dữ.
Âu Dương Vu Phi lập tức giơ tay đánh một bạt tai.
Một tiếng tát vang lên thanh thúy, mặt Âu Dương Vu Phi lưu dấu bàn tay hồng hồng.
Lưu Nguyệt thấy nhất thời giận dữ, cúi xuống định kéo Âu Dương Vu Phi.
Nàng cần Âu Dương Vu Phi cầu tình giúp nàng mặt mấy .
Nàng Âu Dương Vu Phi vì nàng, cúi đầu mặt sư tôn mà phản bội.
“Đứng lên, …”
Lời còn hết, Hiên Viên Triệt bên cạnh đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng kéo nàng một cái.
Lưu Nguyệt đầu , Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
Trong ánh mắt đó là Âu Dương Vu Phi cầu xin cho bọn họ, mà dường như thấy ý đồ ẩn sâu trong lòng của Âu Dương Vu Phi.
Mà điều ẩn sâu đó, bọn họ cách nào nhúng tay giúp .
Lưu Nguyệt ý tứ của Hiên Viên Triệt, từ từ vững .
Không kéo Âu Dương Vu Phi nữa.
Giữa Âu Dương Vu Phi và Vương tôn Minh Đảo cuối cùng cũng sẽ chạm trán.
Mà sự đối đầu cùng ân oán dây dưa , bọn họ nhúng tay .
Sau khi tát một cái thật mạnh.
Âu Dương Vu Phi Vương tôn Minh Đảo, sắc mặt gấp gáp vội la lên: “Không , con ý .
Con sư tôn nhân từ, sẽ đuổi cùng g.i.ế.c tận khác.
Chỉ là một khắc gấp gáp, lời liền khỏi miệng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sư tôn, xin Người tha tội.”
Dứt lời, liền dập đầu với Vương tôn Minh Đảo.
Vương tôn Minh Đảo ghế rồng bạch ngọc ở cao, Âu Dương Vu Phi dập đầu bên , phất tay áo một cái, xoay , giọng cực kỳ lạnh lẽo : “Ai là sư tôn của ngươi, bổn tôn nhận nổi.”
Lạnh lẽo mà lãnh đạm, khác thấy cảm thấy ảnh hưởng gì.
tai Âu Dương Vu Phi thì giống như một thanh kiếm bén, đ.â.m thật sâu lòng.
Đau, trong nháy mắt, dường như cách nào hô hấp .
Đầu dập mặt đất vẫn nhúc nhích.
Âu Dương Vu Phi vẫn duy trì tư thế đó, hít sâu một , cắn răng : “Sư tôn, Người cần trách đồ .
Xin Người hãy thu hồi mệnh lệnh ban .
Sư tôn cũng , Minh Đảo trăm vạn dân chúng.
Nếu mệnh lệnh truyền , Lưu Nguyệt bọn họ sẽ thành mục tiêu của dân chúng.
Trăm vạn đuổi giết, hậu quả …
Nàng dù cũng là con gái của Nạp Lan Thủy, là cháu gái của Người, là huyết thống cuối cùng của Vương tộc Nạp Lan.
Người nể tình đồ nhi, đừng hạ lệnh như .
Sư tôn.”
Giọng trầm thấp vang lên, đè nén, nhưng cho cảm giác nghẹn ngào, từng câu ẩn nhẫn.
Lưu Nguyệt nắm chặt quả đấm, cắn răng thật chặt.
Cái tên Âu Dương Vu Phi , tên Âu Dương Vu Phi …
Làm đến lúc , …
Hắn là vì nghĩ cho nàng, cho nàng báo đáp, báo đáp đây?
Lời Âu Dương Vu Phi , đại điện yên tĩnh.
Trên mặt Tả, Hữu hộ pháp cũng xuất hiện một chút do dự.
Không vì Lưu Nguyệt , chỉ là vì nàng là huyết thống cuối cùng của gia tộc Nạp Lan.
Nếu g.i.ế.c c.h.ế.t , như huyết mạch duy nhất của Nạp Lan vĩnh việt đoạn tuyệt .
Hơi thở lạnh như băng, quanh quẩn cho đè nén.
Vương tôn Minh Đảo lạnh lùng Âu Dương Vu Phi quỳ mặt bên .
Đây là đồ tư chất nhất của .
Là đồ mà dạy dỗ như con .
Có gì , cái gì hợp với (Vu Phi), (Vương tôn) cũng đều cho (Vu Phi) hết.
Cũng coi như là đồ tri kỷ nhất.
Lúc , chỗ , gặp như thế , đối mặt với như thế .
Thật khiến đau lòng, đau lòng chịu nổi a.
Năm ngón tay trong tay áo chậm rãi nắm thành quyền.
Vương tôn Minh Đảo hít một thật sâu, phá vỡ sự tĩnh lặng của đại điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-486.html.]
“Ngươi vì nàng mà van xin bổn tôn? Ngươi là phản bội bổn tôn, phản bội Minh Đảo, mãi mãi là kẻ thù , hôm nay đến cầu xin bổn tôn?
Ngươi vì nữ nhân mà phản bội bổn tôn, khi sư diệt tổ.
Hại Minh Đảo đến mức .
Khiến cho lòng dân Minh Đảo hoang mang, gần như điên loạn, hôm nay ngươi còn cầu xin.
Còn dám xin bổn tôn nể tình ngươi, tha cho nàng .
Âu Dương Vu Phi, ngươi lắm, ngươi lắm.”
Lời lạnh lẽo đến khúc cuối, dường như là giận nữa mà là cực kỳ giận dữ .
Nhiều năm từng thấy Vương tôn lạnh lẽo và tàn khốc như thế.
Tả, Hữu hộ pháp và trưởng tộc Ngân gia, ba liếc mắt , đều gì.
Nghĩ đến, Âu Dương Vu Phi thật sự là khiến cho Vương tôn tức đến thương tâm, quá thương tâm .
Âu Dương Vu Phi thấy Vương tôn Minh Đảo tức giận như , nhất thời ầm một tiếng nặng nề dập đầu xuống .
“Sư tôn, Người cũng , con cũng là vì nàng.”
Con cũng là vì nàng.
Chín chữ, chín chữ trần thuật bình thường, theo lý sẽ thể gợi lên một chút sóng gió nào.
khiến cho Vương tôn Minh Đảo đột nhiên lui về một bước, đụng long ỷ cao cao .
Hạ thấp mắt xuống, đối Âu Dương Vu Phi đang ngẩng đầu.
Trên trán một vết đỏ thẫm.
vết đỏ là đôi mắt đầy kiên quyết, hàm chứa sự bi tráng bất đắc dĩ, đầy áy náy, nhưng cuối cùng là sự quyết tuyệt.
Quyết tuyệt thấu xương.
“Sư tôn, Người cách nào động thủ, đồ nhi tới động thủ.
Người thể lệnh, đồ nhi giúp.
Người đành lòng truyền thừa ngàn năm hủy như thế, để cho đồ nhi hủy .”
Ba từ đồ nhi nhẹ nhàng mà hữu lực.
Giống như ba cái chày ngàn cân, nặng nề đánh lòng Vương tôn Minh Đảo.
Thân hình Vương tôn Minh Đảo nhẹ lung lay, ngã ghế rồng ngàn năm.
Trong nháy mắt, vẻ mặt dường như phức tạp đến cực hạn.
Mà bên cạnh Tả, Hữu hộ pháp chân mày đều nhíu .
Tả hộ pháp liền bước , trầm giọng quát lên với Âu Dương Vu Phi: “Lời của ngươi ý gì? Nói rõ ràng cho .”
Âu Dương Vu Phi , liền cảm thấy .
Nói rõ ràng, nhưng cảm giác lo lắng vô hạn và sự bi tráng trong đau thương .
Biểu đạt ngoài rõ ràng.
Như … chẳng lẽ là bọn họ sai lầm ? Bọn họ hiểu lầm Âu Dương Vu Phi cái gì?
Tả hộ pháp hỏi xong, trưởng tộc Ngân gia đột nhiên tiến lên hai bước.
Nhẹ gõ tay Tả hộ pháp một chút, tiếng động ý bảo nên xen , lặng lẽ .
Tả, Hữu hộ pháp thấy , liếc .
Trong mắt hiện lên sự khó hiểu và kinh hãi.
Mà đám Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cũng liếc mắt , chen lời.
Mấu chốt của việc Âu Dương Vu Phi phản Minh Đảo, thể sắp sửa tiết lộ.
Ngồi ghế rồng, Vương tôn Minh Đảo Âu Dương Vu Phi khuôn mặt đầy áy náy và quyết tuyệt đang ngẩng đầu , ánh mắt ngừng đổi.
Hai im lặng .
Đó là sự đối thoại nội tâm giữa hai thầy trò.
Là cuộc đối thoại ngoài thấy rõ, cũng hiểu nổi.
“Ngươi hại Minh Đảo đến mức , ngươi khiến cho Minh Đảo gần như sắp sụp đổ, ngươi khiến cho truyền thừa ngàn năm lập tức hủy hoại trong chốc lát.
Đây là điều mong mỏi ngươi .
Đây điều .”
Nhìn Âu Dương Vu Phi, Vương tôn Minh Đảo chậm rãi mở miệng trong sự tĩnh lặng.
Giọng như trong nháy mắt già cả chục tuổi.
“Không phá thì xây , điều chúng đối mặt lẽ là sự sụp đổ, là Minh Đảo sẽ phá hủy trong phút chốc.
, cũng thể hồi sinh .
Hồi sinh mảnh đất đầy những phế tích.”
Âu Dương Vu Phi Vương tôn Minh Đảo, mặt tràn đầy hi vọng.
“Chế độ cũ tàn lắm , thể nào chống đỡ nổi sự phát triển của tương lai.
Những gì đang xảy , là để chúng hủy diệt, mà là chuẩn hồi sinh.”
Giọng khí phách vang vọng trong gian đại điện, nhẹ nhàng hữu lực như .
Lưu Nguyệt , lướt qua sự âm trầm thống khổ trong ánh mắt Âu Dương Vu Phi, chút hiểu hành động của là vì cái gì , lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhướng mày.
Suy nghĩ đột phá và quan niệm mới mẻ như .
Quả thực là quan niệm về chế độ mà đến thế kỉ hai mươi mốt mới , quan niệm mới về sự phát triển.
Âu Dương Vu Phi mà thể nghĩ tới, quả thật quá to gan, quá quyết đoán.
Người , quả thực là khiến cho khác dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
“Ý nghĩ của trẻ tuổi, quá mức lớn mật và sắc bén, quá mức liều lĩnh.
, chính sức mạnh như , là thứ mà chúng vĩnh viễn thể nào .”
Trong nơi yên tĩnh , trưởng tộc Ngân gia vẫn luôn im lặng, khẽ thở dài một tiếng, khom với Vương tôn Minh Đảo .
“Đây là thời đại của trẻ tuổi, thiên hạ cũng sẽ là thiên hạ của trẻ tuổi.
Đây, cũng kỳ vọng của chúng .”
Giọng lớn, lời đầu mà đuôi.
ý tứ , tất cả trong đại điện thấy đều loáng thoáng hiểu .
Mà trong đó, nhất là hai Vân Triệu và Ma Yết chỉ bên cạnh xem.
Lại thể đoán tám chín phần .
Lập tức hai liếc một cái, trong mắt đều hiện lên sự chấn động.
Số lượng lớn như thế, bọn họ thật sự dám , thật dám nghĩ a.
“Ầm…ầm…”
Đang lúc lời của trưởng tộc Ngân gia khỏi miệng.
Đột nhiên một tiếng chuông âm trầm từ Bích Tinh cung truyền , bao trùm lấy bốn phương tám hướng.
Tả, Hữu hộ pháp liền sửng sốt, nhất tề ngẩng đầu lên.
Bích Tinh cung vốn là xây từng tầng từng tầng cao lên, lúc tấm màn ở Tiền điện kéo .
Như ở vị trí , thể xuyên qua Tiền điện, thấy bên ngoài Bích Tinh cung.
Trời xanh như dệt, bậc thang bạch ngọc trải dài từ đằng xa.
Mà lúc bậc thang bạch ngọc.
Đông nghịt các văn thần võ tướng, mặc áo giáp, chỉnh tề Bích Tinh cung.
Tiếng chuông tung bay, thổi qua hàng ngàn tấm màn bằng mây.
Đây là tiếng chuông tập hợp tất cả các quan thần Minh Đảo.
Đây là sự hội tụ những thế lực lớn nhất, từ những nơi nhiều ngọa hổ tàng long nhất khắp vùng đất truyền thừa ngàn năm .
Tất cả quan thần đều tới, quyền lực cực đỉnh.
Trên đại điện, Tả, Hữu hộ pháp và trưởng tộc Ngân gia thấy , đều khẽ nhíu mày.
Là ai triệu tập tất cả quan lên điện?
Hay là tất cả quan thần đều vẻ như chuẩn sẵn sàng chờ sẵn Bích Tinh cung của Vương tôn .
Cho nên, mới đầy đủ như
Đây…
“Vương tôn.” Tiếng trầm thấp hô to lên vọng tới tận trời xanh, quanh quẩn khắp Bích Tinh cung.
Tất cả các thành chủ và quan viên Minh Đảo tập hợp ở , cùng bái lạy Vương tôn Bích Tinh cung.
Vương tôn Minh Đảo giương mắt nhàn nhạt lướt qua tất cả quan tập hợp ở phía xa.
Đầu ngón tay b.ắ.n , chạm chiếc chuông đồng lớn trong điện, tiếng chuông trong nháy mắt vang lên, như là hưởng ứng với tiếng hô to của quan viên.
Quần thần ngoài điện thấy tiếng chuông, lập tức đồng loạt khom .
Không hô to nữa, yên Bích Tinh cung.
Kỷ luật nghiêm minh, một thanh âm vang lên, như mệnh lệnh ban .
Lệnh cho văn võ bá quan ngoài điện im lặng, Vương tôn Minh Đảo nữa dời mắt về phía Âu Dương Vu Phi đang quỳ trong đại điện.
Sự bất đắc dĩ, tức giận, nỗi thống khổ đè nén mặt .
Lúc đều chậm rãi thu .
Cũng còn mang theo bất kỳ tâm tình nào khác, chỉ còn sự uy nghiêm và đạm mạc.
“Các ngươi quyết chí như , , bổn tôn cũng còn gì để .
Từ lúc trở , các ngươi là kẻ thù lật đổ bổn tôn.
Mà bổn tôn là Vương tôn Minh Đảo, đầu Minh Đảo, giữa và ngươi là địch là bạn.
Chuyện cũ đây, xóa bỏ.
Hôm nay, nếu ngươi thể từ Bích Tinh cung , Minh Đảo sẽ tùy ngươi phá hủy.
Nếu ngươi , ở đây vẫn là do bổn tôn định đoạt.”
Một lời , Vương tôn Minh Đảo vung áo bào lên.
Hai mắt lãnh đạm lạnh lùng quét qua Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, Mà Yết và Âu Dương Vu Phi đại điện.
Lắc một cái tiến tới mặt Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt.
Tay áo bào phất một cái, một đường tấn công tới Lưu Nguyệt.
Từ tĩnh đến động, chỉ trong nháy mắt.
Tốc độ cực nhanh, gì sánh kịp.
Lời của Vương tôn Minh Đảo là dùng nội lực , phát âm thanh, nhưng thật văn võ bá quan ngoài điện đều rõ ràng.
Lập tức tất cả bá quan đều nhất tề tới.
Đây là sự quyết liệt cuối cùng .
Vương tôn Minh Đảo thể nào bỏ, lật đổ như , cũng chỉ cách đánh bại, chỉ đánh bại.
Một tay áo bào đánh của Vương tôn Minh Đảo, cũng may Lưu Nguyệt sớm chuẩn .
Thấy hình thoáng một cái, nghiêng tránh , chủy thủ trong tay hung hăng đ.â.m tới điểm yếu của Vương tôn Minh Đảo.
Cùng lúc , Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Ma Yết đều động.
họ nhanh thì Âu Dương Vu Phi đang quỳ còn nhanh hơn.
Chỉ thấy ảnh của chợt lóe, chen ở giữa Lưu Nguyệt và Vương tôn Minh Đảo.
Chặn sự tấn công của hai .
Lưu Nguyệt , xém chút nữa là đ.â.m chủy thủ lưng Âu Dương Vu Phi, vôi vàng tung lui về .
“Người là thúc phụ của nàng, nàng thể động thủ với trưởng bối.”
Đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, giọng Âu Dương Vu Phi trầm, trầm.
Bốn Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhất tề ngẩn , đây…
“Ở đây trưởng bối, chỉ kẻ thù, bản lãnh lật đổ bổn tôn, thì c.h.ế.t ở đây .”
Đối mặt với Âu Dương Vu Phi, sắc mặt Vương tôn Minh Đảo lãnh khốc.
Lời , một tay liền một chưởng đánh tới n.g.ự.c Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi thấy , nhúc nhích, một chút kháng cự, mặc cho một chưởng Vương tôn Minh Đảo đánh tới.
“Ầm.” Một tiếng vang nặng nề.
“Phốc.” Âu Dương Vu Phi phun một ngụm m.á.u tươi, rơi thẳng mặt đất bằng bạch ngọc.
Thân hình liên tục lui về mấy bước, đầu đụng Lưu Nguyệt phía .
Màu đỏ tươi nổi bật màu trắng, đến ghê .
“Vu Phi…”
“Không động thủ.” Âu Dương Vu Phi cũng đầu Lưu Nguyệt gào to.
Vương tôn Minh Đảo thấy lông mày nhíu chặt, lạnh lùng Âu Dương Vu Phi cũng thu tay về : “Ngươi chết, , bổn tôn sẽ thành cho ngươi.”
Dứt lời, giơ tay lên, nữa đánh tới Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi cũng tránh, chỉ cắn chặt răng.
“Ầm.” Một chưởng mạnh mẽ, đánh tới đầu vai Âu Dương Vu Phi.
Cả Âu Dương Vu Phi liền đánh bay ngoài, đụng đại trụ bạch ngọc.
Lưu Nguyệt dường như thể thấy tiếng xương đứt gãy.
“Vu Phi…”
“Không cho hai động thủ với trưởng bối.
Trưởng bối thể dạy dỗ tiểu bối, tiểu bối động thủ với trưởng bối, bất hiếu.”
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt , nhất tề ánh mắt thâm sâu.
Tên Âu Dương Vu Phi , đây là…
Lau vết m.á.u ở khóe miệng, Âu Dương Vu Phi chống đỡ thể run rẩy lên.
Quay đầu chống ánh mắt sâu thẳm của Vương tôn Minh Đảo: “Phản sư tôn phản Minh Đảo , thể động thủ với sư tôn nữa.”
Dứt lời, chậm rãi tới hướng Vương tôn Minh Đảo nữa.
Người trong đại điện nhất thời kinh ngạc.
Hắn đây là phản kháng .
Võ công Vương tôn Minh Đảo vốn là cao hơn , cứ như sẽ đánh c.h.ế.t mất.