Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:45:29
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường trở về, tiểu gia hỏa một đường đều đỏ hốc mắt, nước mắt tự chủ rơi xuống.

Thẩm Chỉ đau lòng thôi, nắm bàn tay nhỏ bé của nó, dỗ dành : "Khóc cái gì nha? Trở về là thể cùng thả diều, vui lên nào, ?"

Sở Cẩm Chu chớp chớp mắt,"Ừm-"

Thẩm Chỉ xoa xoa đầu nó,"Ai nha, đây là tiểu đáng thương nhà ai? Đây là ca ca nhà ai? Đều ca ca mà vẫn còn nhè."

Sở Cẩm Chu đỏ mặt, ngượng ngùng.

Nó quả thật nên lúc nào cũng , kiên cường, bao giờ .

"Nương, con nữa."

"Lúc mới đúng chứ!"

Thẩm Chỉ nắm tay nhỏ của nó về phía , tiểu gia hỏa dần dần ngừng , nhảy nhót theo Thẩm Chỉ.

Nhìn hai con diều đáng yêu xinh , nụ mặt sáng lạn như mặt trời.

"Đệ ! Đệ ! Ca ca trở !"

"Đệ ! Cha! Ta cùng nương về !"

Vừa sân, Sở Cẩm Chu liền kích động hô lên.

Lỗ tai Sở Cẩm Niên thính, thấy tiếng bọn họ, nhanh chóng từ trong phòng chạy .

"Ca ca! Nương!"

Còn thấy , bắt đầu đáp lời.

Chạy đến trong sân, thấy trong tay Sở Cẩm Chu cầm hai con diều lớn, bước chân tiểu gia hỏa đột nhiên dừng , ánh mắt trừng thật to, sửng sốt một lát, vội vàng dụi dụi mắt, nữa về phía Sở Cẩm Chu, phát hiện ca ca cầm thật sự là diều, hô hấp tiểu gia hỏa run lên.

"Ca ca! Diều!"

Khóe miệng Sở Cẩm Chu nhếch lên,"Ừm! Là nương mua cho chúng ! Ca ca là diều tiểu lão hổ, của ngươi là diều thỏ nhỏ!"

Sở Cẩm Niên khó khăn nuốt nước miếng,"Diều thỏ nhỏ? Là diều mới ? Không khác cần ?"

Thẩm Chỉ tới mặt nó, vươn ngón tay búng lên trán nó,"Tiểu Hắc Cầu nhà chúng sợ là một Tiểu Ngốc Cầu chứ? Sao ngốc như ? Nương đương nhiên sẽ mua diều mới cho các con, các bảo bối nhà chúng thể dùng đồ hỏng chứ."

Sở Cẩm Niên kích động đến khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên ôm lấy chân Thẩm Chỉ,"Nương nương-"

Tiểu gia hỏa mềm mại nũng đáng yêu,"Niên Niên cùng ca ca nương như ?"

"Nương như chính là nương của con nha! Hắc hắc hắc..."

Thẩm Chỉ chậc lưỡi, vật nhỏ cũng quá nũng, cũng quá đáng yêu ? Nghe tâm nàng đều mềm nhũn.

Không nhịn , Thẩm Chỉ liền cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó,"Mau cùng ca ca chơi diều, tự nghiên cứu một chút."

"Hắc hắc hắc... ... chơi diều... ha ha ha..."

Tiểu gia hỏa buông chân Thẩm Chỉ , bước như bay, chạy tới bên cạnh Sở Cẩm Chu, con ngươi dính chặt con diều dời .

Diều! Đây chính là diều a!

Một con diều đắt tiền!

Liếc mắt hai vùi đầu nghiên cứu diều, Thẩm Chỉ , mang đồ nhà.

Trong nhà chính bày thức ăn.

Thẩm Chỉ ngẩn .

Sở Trường Phong ở bên cạnh bàn, về phía nàng.

Đối diện với tầm mắt của nàng, Sở Trường Phong tự nhiên ho nhẹ một tiếng,"Về ?"

Thẩm Chỉ đặt đồ xuống, gật đầu,"Ừ, về ."

Sở Trường Phong rũ mi mắt,"Nếu đói bụng, ăn cơm ."

Thẩm Chỉ mím môi, nhịn tới gần Sở Trường Phong, nhưng mà còn kịp chuyện, một giọng trẻ con cắt đứt.

"Cha! Cha cha!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-104.html.]

Sở Cẩm Niên cầm diều thỏ con của nó, lao giống như một cơn gió,"Cha! Cha mau ! Nương mua diều cho con và ca ca! Của con chính là diều thỏ nhỏ! Rất !"

Tiểu gia hỏa đem diều thỏ nhỏ của đặt ở ngực, kích động khoe khoang với Sở Trường Phong, đôi mắt sáng lấp lánh giống như mặt trời nhỏ.

Sở Cẩm Chu cũng ôm con diều tiểu lão hổ, vẻ mặt chờ mong khoe với cha,"Cha, nương cũng mua cho con, của con là tiểu lão hổ."

Trên mặt Sở Cẩm Chu lộ nụ nhàn nhạt, là một nụ ngại ngùng, ở mặt Sở Trường Phong, nó chút gò bó, thấp thỏm.

Hơn nữa bởi vì chuyện tiểu mập mạp với Sở Trường Phong, tiểu gia hỏa luôn cảm thấy cũng với cha.

Sở Trường Phong nghiêm túc quan sát con diều bảo bối của bọn chúng, tiếp theo về phía Thẩm Chỉ.

Tim Thẩm Kỳ đập nhanh hơn, nhưng giả vờ trấn định,"Sở Trường Phong, thế nào? Diều ? Là Chu Chu chúng tự chọn đó."

Sở Trường Phong mặt mày nhu hòa, nhẹ gật đầu,"Ừ, ."

Khóe miệng Thẩm Chỉ cong lên.

Hai tiểu gia hỏa mừng rỡ ngừng.

"Ca ca, trong huyện thành thế nào? Có vui ? Có náo nhiệt ?"

Thưởng thức diều của xong, Sở Cẩm Niên nhịn kéo ca ca hỏi.

"Có nhiều đồ ăn ngon ? Người trong huyện thành giống chúng ? Bọn họ ăn mặc xinh ?"

Sở Cẩm Chu: "Ừm, huyện thành náo nhiệt, lớn hơn thôn chúng , ừm... nhiều thứ thú vị."

"Oa——" Sở Cẩm Niên hai mắt lấp lánh,"Thật nha!"

Sở Cẩm Chu ôm bả vai ,"Ừ, cũng để nương dẫn ngươi ."

Sở Cẩm Niên lặng lẽ về phía Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ: "Dẫn con ! Ca ca , của chúng cũng !"

"Ha!" Sở Cẩm Niên tiếng!

TBC

Sở Trường Phong: "Chu Chu, hôm nay vui ?"

Sở Cẩm Chu Thẩm Chỉ một cái, híp mắt dùng sức gật đầu, "Rất vui!"

Sở Cẩm Niên cũng ngốc, còn học theo, "Rất vui!"

Bị bắt chước, Sở Cẩm Chu ngượng ngùng ôm bả vai lắc lư, bất tri bất giác, nó thật sự hộc nhiều thói quen từ .

Ví dụ như nó cũng thích "Âng" như .

Lúc đáng yêu, vui vẻ, nên nó cũng cảm thấy vui vẻ.

Sở Trường Phong: "Ăn cơm ."

Thức ăn bàn đơn giản, nhưng vài món, Thẩm Chỉ hỏi: "Đây là ai nha? Phong phú như ?"

Sở Trường Phong nắm chặt đũa.

Sở Cẩm Niên vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ cánh tay ,"Là cha nha! Niên Niên hái rau, rửa rau, cha xào rau! Cha lợi hại! Cha bây giờ là cha nữa !"

Sở Cẩm Niên xong liền kích động, trực tiếp buông đũa xuống,"Nương, cha hiện tại so với Niên Niên còn lợi hại hơn, đồ ăn xào cũng ngon, hôm nay cha còn đan giày rơm nữa! Đan ."

Sở Trường Phong khen đến mức cả sắp bốc khói.

Nghĩ đến chỉ đan một chút giày rơm, tốc độ chậm như rùa đen, liền cảm thấy hổ.

mà tiểu gia hỏa ở bên cạnh ngừng khen, khen đến bất tri bất giác liền lòng tin, còn cùng tiểu gia hỏa khoác lác, hai ngày là thể đan xong một đôi giày rơm.

"Oa!! Cha thật lợi hại!" Sở Cẩm Chu vỗ vỗ bàn tay nhỏ,"Cha còn thật dũng cảm!"

Thẩm Chỉ: " , Sở Phong Phong nhà chúng đều đan giày rơm , còn nhiều đồ ăn như , so với còn phong phú hơn, tiến bộ thật nhanh nha!"

Sở Trường Phong hận thể vùi đầu trong chén.

con ba vẫn ngại phiền toái mà khen, cả bữa cơm đều khen.

Chờ cơm nước xong, mặt Sở Trường Phong đỏ bừng.

 

Loading...