Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:45:30
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ăn cơm xong, hai rửa chén lau bàn, xong những thứ , liền cọ đến bên cạnh Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong.

Sở Cẩm Niên ôm cánh tay Thẩm Chỉ, nghiêng đầu nũng,"Nương, con và ca ca thể ngoài thả diều ?"

Sở Cẩm Chu mắt trông mong mà .

Thẩm Chỉ gãi gãi chóp mũi nhỏ của nó,"Đi , lúc thả diều nhớ đường một chút, đừng để té ngã, các con tìm các tiểu bằng hữu cùng chơi .

"Vâng!!"

Hai tiểu gia hỏa cầm diều, nhanh liền chạy ngoài.

Thiếu thanh âm của hai tiểu gia hỏa, trong phòng lập tức liền an tĩnh.

Thẩm Chỉ về phía Sở Trường Phong.

Sở Trường Phong liếc nàng một cái, nhanh chóng cúi đầu.

Thẩm Chỉ mỉm , nghiêng đầu mặt .

Lông mi Sở Trường Phong run vài cái, tự nhiên mặt ,"Nàng... Nàng gì? Nhàm chán..."

"Sở Trường Phong, sống thật ?" Nàng đột nhiên hỏi.

Sở Trường Phong sửng sốt, chần chờ hồi lâu, trầm mặc hồi lâu, rũ mi mắt,"Chuyện thể quá ít, nếu như các ngươi chê , sẽ..."

"Không chê!" Chàng còn xong, Thẩm Chỉ cắt ngang,"Sở Trường Phong chúng nhất định sẽ , cho dù , cũng sẽ ghét bỏ."

Sở Trường Phong hô hấp cứng .

Thẩm Chỉ , bỗng nhiên ghé sát .

"Chụt-"

Cảm nhận mặt ấm áp, Sở Trường Phong lắp bắp : "Nàng... nàng ... tới?"

Thẩm Chỉ : "Ta cảm thấy , hôn ."

Sở Trường Phong: "Nhàm chán."

"Ai nha, hôm nay mang theo Chu Chu huyện thành lâu như , mệt mỏi quá, hôn còn tính, còn cho hôn? Chàng đúng là một chút cũng thương nương t.ử của ."

Mặt Sở Trường Phong đỏ như sắp rỉ máu,"Thẩm Chỉ... nàng... nàng đừng những lời , , ... kỳ quái, khác sẽ chê ..."

Hừ nhẹ một tiếng, nàng bất mãn bĩu môi,"Vậy ngươi cảm thấy nương t.ử của quan trọng, khác chê quan trọng?"

Sở Trường Phong: "Nàng... nàng cưỡng từ đoạt lý."

"Đó là đau lòng nương tử!"

Sở Trường Phong hô hấp run lên, lời nào.

Thẩm Chỉ cũng thể đùa quá lâu,"Ai nha, , hai chúng hôn nhẹ, cho khác , Chu Chu và Niên Niên cũng sẽ ."

Sở Trường Phong đầu , thoạt giống như là đang tức giận, nhưng là đôi tai đỏ nóng.

"Sao dễ hổ như ?" Thẩm Chỉ thầm một tiếng.

Sở Trường Phong trừng nàng một cái.

Thẩm Chỉ ho nhẹ một tiếng,"Nếu tướng công thích , sẽ mặt chướng mắt nữa."

Sở Trường Phong khẽ mở miệng,"Nàng... Nàng đang linh tinh gì ?"

"Trêu chọc , là miệng d.a.o găm nhưng tâm đậu hũ, kỳ thật trong lòng thích đến !"

TBC

Sở Trường Phong mím môi, cực kỳ bất đắc dĩ.

"Không việc gì , chỉ lên núi xem, hái chút thổ sản vùng núi." Nàng .

Sở Trường Phong ngẩn , vội vàng : "Nàng mới huyện thành một chuyến, hôm nay cũng đừng ngoài chứ? Đi lên núi mệt."

Thẩm Chỉ ngọt ngào với ,"Ta sợ mệt, đau lòng , nhanh sẽ trở về."

Nhìn nàng lưng đeo sọt, cầm theo rổ, hấp tấp cửa, Sở Trường Phong theo bóng lưng của nàng, nghĩ đến nụ ngọt ngào của nàng, trái tim bắt đầu đập điên cuồng khống chế .

Nhìn chằm chằm cửa lớn hồi lâu, mới xoay xe lăn trở về phòng.

Lại lấy giày rơm xong tiếp tục đan, động tác tuy vụng về chậm chạp, nhưng từng chút từng chút, cũng thể .

Vào núi, Thẩm Chỉ dựa theo lộ tuyến qua, hái nhiều mộc nhĩ, dương xỉ, ngoại trừ những thứ , còn hái nhiều nấm.

Mấy lên núi hái nấm và dương xỉ đều phơi khô, nhưng khi phơi khô còn bao nhiêu, cho nên vẫn hái nhiều một chút, phơi nhiều một chút, đến mùa đông mới ăn.

Thu hoạch tràn đầy, đợi đến khi đầy nửa sọt, trời cũng tối dần, Thẩm Chỏ định trở về, nhưng mà hai bước, nàng đột nhiên thấy một bụi lá xanh quen thuộc.

Nhanh chóng đến gần, kỹ, nàng nhịn vui mừng tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-105.html.]

Khoai môn!

Một đám khoai môn thật lớn!

khoai môn bình thường đều là chín mùa thu, hiện tại là cuối hè, nếu như thời tiết , lúc chừng thể thu hoạch .

Thẩm Chỉ vội vàng đào một gốc cây xem, nhanh, một củ khoai môn cực lớn đập mắt.

Thẩm Chỉ ước lượng, ước tính một củ khoai môn nạng bốn năm cân.

Lớn lên thật a.

Vốn còn đào hết bộ, nhưng trời sắp tối, Thẩm Chỉ liền chỉ đào một củ xuống núi.

Ngày khác đào hết chỗ còn .

Hôm nay tìm thêm một loại nguyên liệu nấu ăn, bước chân xuống núi của Thẩm Chỉ vô cùng nhẹ nhàng.

"Nương!!!"

"Nương! Sao giờ mới xuống nha? Trời tối đen !"

Mới xuống núi, thấy chân núi mấy đứa bé trông mong mà chằm chằm nàng.

Thẩm Chỉ: "Sao các con tới đây? Không đang chơi diều ?"

Sở Cẩm Niên thở dài,"Chúng con chơi diều về nhà, cha lên núi, con cùng ca ca còn Mộc Mộc mới tới chờ ."

Thẩm Chỉ sờ sờ đầu bọn chúng,"Vậy nhãi con ngoan, thôi, về nhà."

"A... nương, trong tay cầm cái gì ? Là rễ cây ? Thật lớn nha!"

Sở Cẩm Niên tò mò chằm chằm khoai môn mà nàng đang cầm.

Sở Cẩm Chu cùng Mộc Mộc cũng ghé sát , lớn lên kỳ quái, giống như rễ cây, chẳng lẽ đây là rau dại?

"Đây là đồ ăn ngon, ngày mai cho các con nếm thử."

Vừa thấy đồ ăn ngon, mấy tiểu gia hỏa liền kích động.

"Mộc Mộc, con còn về nhà? Lát nữa trời tối , thẩm thẩm đưa con về nha."

Mộc Mộc do dự một chút, gật gật đầu,"Ừm ."

Thẩm Chỉ chằm chằm Mộc Mộc vài , tiểu gia hỏa hôm nay chút thích hợp, hình như chút trầm mặc.

Ngày thường vẫn nhiều.

"Mộc Mộc, hôm nay con gì?"

Mộc Mộc ngẩn ngơ ngẩng đầu.

Thẩm Chỉ xoa xoa mặt nó,"Hôm nay tâm trạng ?"

Mũi Mộc Mộc chua xót.

Sở Cẩm Niên: "Nương, hôm nay Mộc Mộc khi dễ, cho nên mới khổ sở."

"A? Vì khi dễ Mộc Mộc? Ai khi dễ?"

Sở Cẩm Niên tức giận bĩu môi,"Nương, , Kim Bảo đáng ghét! Hôm nay chúng con thả diều, bọn họ thấy, liền cướp, Mộc Mộc liền mắng bọn họ, kết quả... Kết quả bọn họ mắng Mộc Mộc."

Thẩm Chỉ nhíu mày,"Mắng thế nào?"

Nói đến đây, Sở Cẩm Niên càng thở phì phò,"Bọn họ Mộc Mộc cha , còn mắng gia gia của Mộc Mộc! Còn Mộc Mộc là... hừ! Dù bọn họ cũng thật đáng ghét!"

Sở Cẩm Chu: "Nương, nhưng yên tâm, con thu thập bọn họ, bọn họ dám mắng Mộc Mộc nữa."

"Ừm ừm! Ca ca dùng ná b.ắ.n hỏng tóc bọn họ! Bọn họ dọa chạy mất! Ha ha ha...

Đáng đời! Đám quỷ đáng ghét !"

Thẩm Chỉ cúi đầu Mộc Mộc,"Tiểu Mộc Mộc, đừng khổ sở, đừng bọn họ hươu vượn, chính là bởi vì Mộc Mộc quá , cho nên gia gia mới mang con về nhà, gia gia chắc chắn cảm thấy con là bảo bối độc nhất vô nhị, những tiểu phôi đản cũng bảo bối của gia gia con."

Mộc Mộc ngẩn ,"Thật ?"

"Đương nhiên, Tiểu Mộc Mộc ngoan chịu khó, đáng yêu cho yêu thích, gia gia con ánh mắt , tự nhiên liếc mắt một cái liền trúng con!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc cuối cùng cũng nở nụ ,"Hắc hắc hắc... gia gia chắc chắn cảm thấy con hơn những nhãi con khác, gia gia mới nhặt con về nhà."

Sở Cẩm Niên cố sức ôm vai Mộc Mộc: "Nhất định là như ! Nếu là Lâm gia gia, cũng sẽ nhặt ngươi về nhà!"

Sở Cẩm Chu: "Ta cũng sẽ đem ngươi nhặt về nhà!"

Mộc Mộc đến lộ hàm răng nhỏ trắng bóng,"Ta... như ?"

Thanh âm Sở Cẩm Niên đều cao lên,"Ngươi vô cùng! Mộc Mộc, Niên Niên, ca ca đều là nhãi con nhất, khác đều nhặt về nhà!"

 

Loading...