Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:45:32
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh trăng sáng tròn, trong sân sáng trưng, giống như ban ngày, Thẩm Chỉ dứt khoát bưng đồ ăn sân.
"Chu Chu, Niên Niên, ăn cơm thôi!"
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên xổm trong sân, còn đang nghiên cứu diều của bọn chúng, thấy nàng gọi, hai tiểu gia hỏa vội vàng thả diều bảo bối của xuống, ngoan ngoãn xuống bên cạnh bàn.
Hai tiểu gia hỏa ghé bàn tò mò chằm chằm đồ ăn bàn.
Tôm viên bọn chúng cũng là dùng cái gì , về phần trứng chiên, cũng thành bộ dáng mà bọn chúng từng thấy qua.
ngửi thấy đều thơm.
Nuốt nước miếng, Sở Cẩm Niên chỉ trứng chiên,"Nương, đây là thịt gì ?"
"Đó là trứng."
"A?!" Tiểu gia hỏa thể tin , ghé sát đầu nhỏ , híp mắt tiếp tục .
Sở Cẩm Chu tò mò chằm chằm tôm viên,"Vậy đây là cái gì? Đây cũng là thịt gì ?"
Sở Cẩm Niên , đổi hướng, cũng về phía tôm viên.
"Đó là tôm mà hai đứa thích ăn nha?
"Hả?!"
Hai giọng khiếp sợ vang lên.
" tôm như thế nha!"
"Đây là tôm? Tôm thật dài, màu hồng hồng mà!"
"Hai đứa nhiều vấn đề như ? Mau ăn ."
"Ồ-"
Nuốt nuốt nước miếng, hai tiểu gia hỏa bưng chén lên.
Tôm viên mềm tươi ngon, trứng gà thơm ngon đậm đà.
"Oa!!"
"Oa oa oa! Trứng còn ngon hơn thịt!"
Hai tiểu gia hỏa ăn đến miệng lấm lem, chóp mũi cũng dính nước sốt.
Thẩm Chỉ cũng quản, chờ cơm nước xong lau .
Sở Trường Phong len lén nàng vài , do dự một chút, gắp một miếng trứng chiên lắc lư bỏ trong chén của nàng, xong, liền cúi đầu ăn cơm như việc gì.
Thẩm Chỉ ngơ ngác trứng chiên trong chén của , nhướng mày .
Sở Trường Phong cúi đầu ăn cơm, dám nàng.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Thẩm Chỉ chậm rãi ăn trứng.
Tâm tình vô cùng.
Qua một lúc lâu, nàng cũng gì, cũng động tác gì, Sở Trường Phong mới lặng lẽ quan sát nàng.
Thấy nàng đang ăn trứng chiên mà gắp cho, đáy mắt lộ vui sướng nhàn nhạt.
Một nhà bốn ăn cơm, tiêu thực một lát, Thẩm Chỉ liền để cho hai tiểu gia hỏa tắm rửa, chuẩn một thùng nước linh tuyền để cho Sở Trường Phong ngâm .
Hai tiểu gia hỏa cứ như xổm trong sân, dùng chậu nhỏ để tắm, còn chà lưng cho đối phương.
"Ca ca, xoa đau ?"
"Không đau! Thoải mái!"
"Hắc hắc hắc, lát nữa ngươi cũng chà xát cho ! Ta bẩn."
"Âng!" Sở Cẩm Chu gật đầu.
Khóe miệng Sở Cẩm Niên nhếch lên,"Ca ca học , âng! Ha ha ha..."
"Âng âng âng! Muốn học ngươi! Muốn học ngươi!" Sở Cẩm Chu ấu trĩ .
Sở Cẩm Niên: "Ha ha... Ca ca khi dễ ..."
"Hai đứa đừng chơi nữa, tắm xong sớm một chút, ngủ sớm một chút." Thẩm Chỉ ở bên cạnh thúc giục.
Hai tiểu gia hỏa lập tức che cái miệng nhỏ nhắn .
Một nhà bốn dọn dẹp xong, liền chuẩn ngủ.
Hiện giờ, hai tiểu gia hỏa cùng ngủ cùng hai lớn nữa, bọn chúng thích ngủ giường nhỏ của bọn chúng hơn.
Thẩm Chỉ phòng nhỏ, đóng cửa sổ , sờ sờ đầu bọn chúng,"Buổi tối muỗi ? Mấy ngày nay c.ắ.n ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-107.html.]
Đầu Sở Cẩm Niên và Sở Cẩm Chu gần như sắp chạm , theo phản xạ điều kiện lắc đầu, kết quả lắc đầu, hai cái đầu nhỏ liền đụng .
"Ái da-!"
Sở Cẩm Niên đau đớn che đầu,"Ai da, đau quá đau quá, ca ca, đầu ngươi đau ? Niên Niên đụng trúng ngươi ?"
Sở Cẩm Chu xoa xoa đầu, híp mắt lắc đầu,"Không đau đau! Ca ca một chút cũng đau!"
Sở Cẩm Niên nhịn một tiếng,"Ca ca ngốc! Rõ ràng đau c.h.ế.t!"
Nói xong, tiểu gia hỏa về phía Thẩm Chỉ,"Nương, nương, xem ca ca là ngốc ? Đầu đụng mà còn đau!"
Sở Cẩm Chu ngượng ngùng mím môi , cũng chằm chằm Thẩm Chỉ.
Hai đôi mắt sáng lấp lánh, Thẩm Chỉ đến trong lòng mềm nhũn.
Nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn Chúng,"Ta thấy hai các con đều ngốc! Còn thể đụng đầu nữa!"
Sờ sờ chỗ bọn chúng đụng, nàng ôn nhu : "Đau thì , nương ở đây, sợ cái gì?"
Sở Cẩm Niên quyến luyến kéo tay nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán lòng bàn tay nàng cọ cọ,"Hắc hắc hắc, Niên Niên hiện tại đau-"
Sở Cẩm Chu hổ, dám nũng như , chỉ đỏ mặt nhỏ giọng : "Nương, kỳ thật vẫn chút đau, nương... Có thể xoa cho con ?"
Nói xong, hô hấp của nó ngừng một chút, chờ mong thấp thỏm.
Thẩm Chỉ gì, chỉ là một tay xoa một cái đầu nhỏ,"Sau chú ý một chút, đừng ngây ngốc như , hai tiểu đầu đất."
"Hắc hắc hắc..."
Hai đồng loạt .
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ theo,"Cười rộ lên càng ngốc."
Hai nụ ngây ngốc cứng đờ mặt.
Thẩm Chỉ "phụt" một tiếng," đáng yêu."
Nụ ngây ngốc càng thêm sáng lạn.
Xoa đầu cho bọn chúng một hồi, Thẩm Chỉ hôn nhẹ trán bọn chúng,"Được , ngủ , ngày mai ngủ thêm một lát, đừng dậy sớm."
Hai tiểu gia hỏa gì, chỉ nàng .
Thẩm Chỉ: "Có ? Ngày mai nếu phát hiện các con dậy sớm, nương sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g các con đấy."
Sở Cẩm Niên chu môi thật cao.
TBC
Sở Cẩm Chu cau mày nhỏ.
Thẩm Chỉ: "Cứ quyết định như !"
Trong phòng ngủ bên cạnh, Sở Trường Phong ở dựa tường bên giường, phát hiện gối đầu bên cạnh chút loạn, cầm lên cẩn thận vỗ vỗ.
Đặt trở , hai , cầm lên tiếp tục vỗ.
Lặp lặp , vỗ nhiều , gấp chăn vài cái, bảo đảm cảm thấy chỉnh tề.
Thẩm Chỉ phòng, đúng lúc thấy đang nghiêng sửa sang góc chăn.
Nghe thấy tiếng mở cửa "kẽo kẹt", nhanh chóng rút tay về, như việc gì đầu , kéo chăn bên cạnh , giả vờ bề bộn nhiều việc.
Thẩm Chỉ tới bên giường,"Bùm" một tiếng nhào lên giường.
Sở Trường Phong nghi hoặc nàng.
Thẩm Chỉ vùi đầu trong chăn, trông thật kỳ lạ.
Yết hầu lăn lộn, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lưng nàng,"Nàng... ?"
Thẩm Chỉ gì, cũng nhúc nhích.
Sở Trường Phong nhíu chặt mày,"Thẩm Chỉ, chuyện ."
"Ta chuyện, mệt mỏi-" Thẩm Chỉ rầu rĩ mà lẩm bẩm.
Sở Trường Phong mím chặt môi, qua một hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: "Mệt chỗ nào?"
Thẩm Chỉ ngẩn , thật nàng chỉ thói quen sấp giường như mà thôi, nhưng suy nghĩ một chút, nàng nghiêng đầu về phía ,"Vai đau, eo đau."
Lông mi Sở Trường Phong run rẩy, yết hầu lăn lộn vài cái,"Nàng... Nàng..."
"Nàng cái gì?"
"Nếu nàng đồng ý, ... thể xoa bóp cho nàng?"
Đôi mắt Thẩm Chỉ lóe lên,"Chàng... bóp vai cho ? Hay là eo? Là nữ nhân..."
"Vai vai vai!" Nàng còn xong, gấp gáp cắt đứt.