Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:45:35
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Cẩm Chu nín mỉm .
Cười ngốc nghếch đáng thương.
Sở Trường Phong cũng theo,"Nhãi con ngốc."
"Ô ô ô..." Sở Cẩm Chu ,"Cha-"
TBC
Trên mặt đều là nước mắt, như một con mèo hoa nhỏ.
Lau nước mắt cho tiểu gia hỏa, Sở Trường Phong ôn nhu : "Sau nên hỏi vấn đề như nữa, cha thích con, thích con, cả nương của con và , bọn họ cũng , ?"
Sở Cẩm Chu hít hít cái mũi,"Con... con -"
Thẩm Chỉ mỉm ,"Hai đang gì ? Nói nhỏ ?"
Nàng tới bên cạnh giếng, múc nước hỏi.
Sở Cẩm Chu chớp chớp mắt, cũng vội vàng lau nước mắt.
"Nương, chúng ... con và cha..."
Sở Trường Phong: "Chu Chu chính là nhỏ với ."
Sở Cẩm Chu câm miệng.
"Ai nha, hai các ngươi đều bí mật ? Lại cho cùng Niên Niên, thật sự là công bằng chút nào!"
"Nói!" Thẩm Chỉ xách hơn nửa thùng nước đột nhiên tiến gần,"Hai giấu đồ ăn ngon ?"
Sở Cẩm Chu đến mức lộ cả răng.
Sở Trường Phong: "Ta là một đại nam nhân... Giấu đồ ăn ngon cái gì?"
Thẩm Chỉ sờ soạng đầu một phen,"Vậy cũng nhất định nha, Sở Phong Phong!"
Nói xong, nàng xách thùng nước, bước chân nhẹ nhàng trở về phòng bếp.
Sở Trường Phong sờ sờ đầu , bất đắc dĩ thở dài.
Trở phòng bếp, Sở Cẩm Niên ngoan ngoãn xổm bếp lò nhóm lửa, hình nho nhỏ, mà lòng mềm nhũn.
Thẩm Chỉ cũng xoa đầu nó,"Niên Bảo Bảo vất vả ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Cẩm Niên như một đóa hoa,"Nương, lửa cần đốt lớn hơn một chút ? Con nhóm lửa giỏi đó!"
Thẩm Chỉ: "Không cần , nhỏ nhỏ là , lát nữa nương sẽ tự ."
Nàng cắt nhỏ khoai môn nghiền nát, thêm nước quấy đều, đó đổ nồi nấu, trong lúc nấu cần khuấy liên tục, phòng ngừa dính nồi.
Sở Cẩm Niên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò mà .
Nó chỉ cần nương xong là nó thể ăn, cho nên cũng quá tò mò như , chỉ là chờ mong món ăn ngon mau mau chín.
Khi nước khoai môn nấu đến độ lửa nhất định, liền đổ nước vôi trong chuẩn sẵn , tiếp tục khuấy.
Tiếp tục nấu một lát, tương khoai môn bắt đầu đông đặc, dùng đũa cắm cũng đổ, món đậu hũ khoai môn liền xong.
Sở Cẩm Niên vẻ mặt kinh ngạc.
Nó mờ mịt gãi đầu,"Nương, cái ... nước kỳ lạ ... biến thành thứ kỳ lạ ?"
"Bởi vì nương là tiên nữ, cho nên thể sáng tạo những thứ kỳ lạ."
Thẩm Chỉ lưu loát lấy đậu hũ khoai môn , cắt thành từng miếng từng miếng, còn quên trêu chọc tiểu gia hỏa .
Rõ ràng là thể giả hơn, nhưng Sở Cẩm Niên vẫn tin tưởng nghi ngờ.
Nương sai, nương vốn chính là tiên nữ, thể những thứ thần kỳ thế cũng kỳ quái.
Gật đầu vẻ hiểu , nó cố vẻ mặt nghiêm túc,"Nương đúng, Niên Niên sẽ hỏi nữa, tiên thuật của nương chắc chắn thể để cho khác ."
Thẩm Chỉ ,"Con thật đáng yêu, giống y như cha con ."
Sở Cẩm Niên cong môi , cho rằng nương đang khen nó!
Không nghĩ tới loại "đáng yêu" còn một tầng ý tứ khác, đó chính là ngốc nghếch, khờ khạo.
Trong lòng tò mò, tiểu gia hỏa nhịn dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc miếng đậu hũ khoai môn.
Mềm mại, đàn hồi.
Nó trừng lớn hai mắt, Thẩm Chỉ một cái, nhịn lặng lẽ chọc thêm vài cái.
"Khụ..."
Ngón tay nhỏ của Sở Cẩm Niên lập tức rụt trở về.
Ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt híp của Thẩm Chỉ, nó hổ ,
"Hắc hắc hắc..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-110.html.]
"Hắc hắc hắc." Thẩm Chỉ học theo nó, ngoài nhưng trong ,"Sở Niên Niên, bẩn , lát nữa một con ăn hết miếng !"
"Con ăn... con ăn hết luôn! Con "ngao" một ngụm lớn là ăn hết sạch! Mọi ăn, con cũng cho !"
Hai con đùa ầm ĩ, bên ngoài đột nhiên "Ầm ầm" một tiếng.
Thẩm Chỉ vội vàng ngoài cửa sổ, hôm nay gần chạng vạng tối, lẽ bầu trời nhuộm rực rỡ bởi ánh hoàng hôn, nhưng giờ phút phủ kín mây đen.
Có vẻ như trời sắp mưa.
Nếu trời mưa, trời sẽ nhanh tối.
"Sét đánh! Trời sắp mưa !" Sở Cẩm Niên cất bước chạy ngoài,"Cha! Mau về nhà! Trời sắp mưa !"
Nó kêu chạy,"Cha! Người Niên Niên gì ?"
"Ca ca! Ngươi ở ? Ngươi ?"
Mới chạy ngoài, thấy Sở Cẩm Chu đẩy Sở Trường Phong nhà,"Đây."
Tiểu gia hỏa vội vàng đến gần, giúp ca ca cùng đẩy,"Hai ngoan chút nào, gọi hai , hai cũng trả lời."
"Không chúng về , nhất định sẽ trả lời ngay." Sở Cẩm Chu .
"Hừ!" Một tiếng, tiểu gia hỏa sờ sờ đầu Sở Trường Phong,"Sở Phong Phong, còn thì ? Niên Niên chuyện với , cũng trả lời nha."
"Không lớn nhỏ, Sở Niên Niên, gọi là cha." Sở Trường Phong trở tay vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nó.
" chính là Sở Phong Phong nha." tiểu gia hỏa năng hùng hồn đầy lý lẽ,"Mỗi một chọc con tức giận, con sẽ gọi như , còn quen nha?"
Sở Trường Phong:...
Chàng nên quen ?
"Sở Phong Phong, chờ ngoan ngoãn lời con, con liền gọi là cha, hiểu ?"
Sở Trường Phong để ý tới nó.
Đẩy về phòng, Sở Cẩm Chu gọi Sở Cẩm Niên ngoài thu hết nấm và mộc nhĩ phơi nắng trong sân hôm nay .
Tất cả bận rộn, Sở Trường Phong liền trượt xe lăn phòng bếp.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng Thẩm Chỉ thái rau.
Đậu hũ khoai môn thái thành sợi thô một chút, hành, gừng, tỏi, ớt cũng chuẩn xong.
Đậu hũ khoai môn màu sắc kỳ quái, lúc nàng cắt trông nó mềm đàn hồi, Sở Trường Phong gần vài .
Thấy Thẩm Chỉ đang cắt thịt khô, do dự một lát, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc những miếng đậu hũ lớn hình vuông trong nồi.
Thật sự đàn hồi.
Chọc một đủ, chọc thêm vài cái.
Thẩm Chỉ thở dài,"Sở Trường Phong!"
Lông mi Sở Trường Phong run lên, nhanh chóng giấu tay , vẻ mặt vô tội nàng.
Thẩm Chỉ đặt d.a.o xuống, hai tay chống nạnh,"Chàng là hóa của Sở Niên Niên ? Hai cha con các quả thực giống như đúc! Nó tới chọc vài cái, một lớn như , cũng chọc vài cái!"
Sở Trường Phong hổ ho khan một tiếng, phản bác.
"Các ngươi chọc, đậu hũ liền bẩn, thật là!"
Nàng lải nhải hồi lâu, Sở Trường Phong giống như một tiểu tức phụ khinh bỉ, ngoan ngoãn giáo huấn.
Chờ nàng lải nhải đủ , Sở Trường Phong mới hỏi: "Đây là thứ gì? Sao sờ kỳ lạ như ?"
Nhìn thấy đôi mắt ham học hỏi của , thật sự xinh quá mức, Thẩm Kỳ liền đại phát từ bi, tạm thời tha thứ cho ,"Đây là đồ ăn ngon, gọi là đậu hũ khoai môn, chờ một chút, nhanh là thể ăn."
Sở Trường Phong theo thói quen nuốt nuốt nước miếng,"Ta giúp nàng."
Thẩm Chỉ mím môi,"Chàng khâu xong quần lót cho ?"
Sở Trường Phong sửng sốt một chút, nhớ tới cái gì, sắc mặt đỏ lên.
"Sao? Chàng giúp khâu ?" Thẩm Chỉ thở hồng hộc,"Không đồng ý giúp khâu ? Tướng công nhà ai chuyện giữ lời thế chứ?"
"Khâu... Khâu !"
Tuy rằng lắp bắp, nhưng giọng lớn.
Thẩm Chỉ im lặng , một bộ dạng thấy quần lót cả.
Sở Trường Phong ở trong lòng giãy giụa một lúc lâu, mới lề mề từ trong n.g.ự.c móc .
Rất nhanh liền móc chiếc quần lót nhăn nhúm.
"Sở Trường Phong, hổ!" Thẩm Chỉ khẽ nhếch môi, vẻ mặt kinh ngạc,"Chàng giấu quần lót của trong ! Chàng là đồ lưu manh!"
Sở Trường Phong gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng,"Ta ! Không !"