Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:45:42
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Chỉ cong khóe miệng,"Không ? Muốn ăn một trăm miếng sườn."
Môi Sở Trường Phong giật giật,"Đó là trêu chọc Niên Niên, nàng cũng tin..."
Thẩm Chỉ: "Ta liền tin! Chàng chính là cảm thấy hầm xương sườn ăn quá ngon, đừng tưởng rằng !"
Sở Trường Phong vẻ mặt bất đắc dĩ,"Ăn ngon... là ăn ngon, nhưng... thật sự là trêu chọc đứa nhỏ."
Thẩm Chỉ híp mắt, thần thái nguy hiểm.
Sở Trường Phong mím môi,"Được , nàng cái gì thì chính là cái đó."
"Hừ!"
"Nương! Chén tới !"
"Nương! Cơm tới !"
Hai tiểu gia hỏa bưng đồ vui vẻ tới.
Bưng cơm, ăn thịt sườn thơm ngào ngạt, một nhà bốn đặc biệt nhàn nhã.
"Nấm ăn thật ngon!"
Thẩm Chỉ sớm với bọn họ sườn hầm và nấm ăn ngon bao nhiêu, nhưng đợi đến khi bọn họ ăn xong mới là mỹ vị như thế nào.
"Nương, chúng còn nhặt nấm! Nhặt thật nhiều thật nhiều!" Sở Cẩm Niên l.i.ế.m liếm môi, vội vàng gắp sườn, còn quên chuyện với Thẩm Chỉ.
Sở Cẩm Chu: "Chúng hôm nay nhặt một ngày nấm chắc chắn thể ăn thật lâu, còn mộc nhĩ, trong rừng còn nhiều!"
"Được! Chờ mặt trời còn lớn nữa, chúng liền ! Nhặt nhiều một chút!"
Sở Trường Phong , trong lòng nhịn cảm thấy mất mát.
Ba con bọn họ mỗi ngày đều ngoài bận rộn lâu như , nhiều việc như , nhưng chỉ ...
Vốn nên gánh vác tất cả trách nhiệm của cái nhà , vốn nên là nuôi bọn họ, nhưng hôm nay dựa bọn họ nuôi sống.
Liệu thể hồi phục ?
Chẳng lẽ thật sự liên lụy bọn họ cả đời ?
Sở Trường Phong vốn quyết định sống thật nhưng giờ đây chút xác định.
Chàng trầm mặc, ăn mấy miếng cơm, Thẩm Chỉ liếc vài , mặt trầm ngâm, thấy bộ dáng buồn bực, nàng lặng lẽ thở dài.
Gắp cho một miếng sườn, nàng chậm rãi mở miệng: "Sở Phong Phong, sắp đến hội chùa , định mời Trương đại nương giúp đỡ, mở quán, bán chút đồ ăn vặt, cùng chúng ."
Động tác ăn sườn của hai tiểu gia hỏa dừng .
Sở Trường Phong sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nàng,"Mang... mang ?"
Thẩm Chỉ gật đầu: "Chàng đương nhiên ! Chàng ở nhà một , chúng cũng yên tâm, hơn nữa mặc dù thể đường, nhưng việc cũng nhanh, còn thể giúp chúng ."
"Thật ? Nàng gạt chứ?"
"Ta lừa gì? Lúc nào cũng ở nhà, ý nghĩa gì chứ? Còn bằng giúp ."
Lông mày Sở Trường Phong khống chế giương lên,"Ta... giúp nàng!"
Thẩm Chỉ dường như cũng để chuyện ở trong lòng,"Lớn tiếng như gì? Chàng là ngốc ? Bảo việc, còn vui vẻ như ."
Sở Trường Phong mím môi, nhưng khóe miệng vểnh lên cao.
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên liếc , bỗng nhiên, hai tiểu gia hỏa buông chén xuống, đều vây quanh Thẩm Chỉ.
"Nương, con và ca ca thể ? Chúng con cũng thể giúp việc! Von và ca ca việc lợi hại!"
"Nương, còn nhỏ, thể việc, con thể ! Việc gì con cũng thể ."
Sở Cẩm Chu vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ của ,"Sức lực của con lớn!"
Thẩm Chỉ: "Ba cha con đều việc cho , yên tâm , đến lúc đó các ngươi chạy cũng chạy thoát ."
"Thật ?!" Sở Cẩm Niên đến ngây ngốc.
"Thật!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-117.html.]
Hai tiểu gia hỏa vui vẻ đến quơ chân múa tay.
Thẩm Chỉ khẽ : "Sao ba cha con đều ngốc như ? Cho các ngươi việc vui vẻ như nhặt tiền ."
Sở Cẩm Niên lắc lắc đầu,"Chính là vui vẻ nha! Hội chùa nha! Niên Niên còn từng ! Chắc chắn náo nhiệt?"
"Nha- cho nên nhãi con nào đó giúp nương, chỉ là hội chùa chơi thôi."
"Không !" Sở Cẩm Niên vội vàng lúc lắc bàn tay nhỏ,"Niên Niên chơi! Niên Niên giúp nương! Chỉ là thuận tiện một chút thôi."
"Nương, đừng hiểu lầm con nha!"
Thẩm Chỉ nhéo mặt nó,"Được, tiểu bảo bối nhà chúng chủ yếu là giúp nương, ý chơi."
Khuôn mặt Sở Cẩm Niên đỏ bừng, lời khiến nó chút chột , nó cũng một chút cũng chơi.
Ăn cơm xong, Thẩm Chỉ cho ba cha con mỗi uống một ly nước linh tuyền, cùng Sở Trường Phong gốc cây đại thụ trong sân hai tiểu gia hỏa chơi đùa.
Chỉ là Sở Cẩm Niên vốn đang vui vẻ chạy tới chạy lui đột nhiên phát một tiếng thét chói tai!
"A!!"
"Làm ? Làm ?"
Sở Cẩm Chu vội vàng tới mặt nó,"Niên Niên, ngươi ?"
Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong lập tức nhíu chặt mày, hai vội vàng tới bên cạnh hai tiểu gia hỏa.
"Niên Niên, chuyện , ?" Thẩm Chỉ hỏi.
Sở Cẩm Niên mếu máo, đáng thương bọn họ,"Cha, nương, ca ca, hu hu hu... Xong đời..."
Mấy liếc .
"Nói nhanh lên, rốt cuộc xảy chuyện gì?"
Sở Cẩm Niên: "Niên Niên... ná của Niên Niên thấy... hu hu hu... Đó là quà ca ca đưa cho Niên Niên... Là ná nhỏ lợi hại..."
Tiểu gia hỏa xổm xuống đất, ôm mặt nức nở, nó cũng dám ca ca.
Ca ca cực khổ ná nhỏ cho nó, nó mất, ca ca chắc chắn thất vọng...
"Ca ca... xin ... xin ... Niên Niên cố ý..."
"Hu hu hu..."
Mọi thở phào nhẹ nhõm.
"Niên Niên, ngươi đừng , ná mất thì mất, ca ca cái khác cho ngươi!"
Sở Cẩm Niên: "Hu hu hu... đó là món quà đầu tiên ca ca đưa cho , đó chính là món quà nhất... Hơn nữa..."
Tiểu gia hỏa hít hít cái mũi,"Ca ca ná mệt... Đều do Niên Niên..."
Nói xong, tiểu gia hỏa đột nhiên lên,"Ná nhỏ của nhất định là rơi ở trong rừng, tìm!"
Vừa lau nước mắt vùi đầu chạy về phía .
Thẩm Chỉ thở dài, một tay ôm nó lòng,"Con trở cho lão nương!"
Sở Cẩm Niên thút thít ngẩng đầu nàng, mắt đỏ hoe, vẻ mặt ủy khuất chịu ,"Vì ... vì cho Niên Niên ..."
Thẩm Chỉ nhéo mặt nó,"Khóc cái gì, chút chuyện nhỏ mà cũng ."
"Hu hu hu... nương hư... Đó là ca ca đưa cho... Là món quà duy nhất của con..."
Tiểu gia hỏa càng dữ dội hơn.
"Nương tìm cho con!" Thẩm Chỉ mềm lòng, dịu dàng ,"Niên Niên nhà chúng là tiểu nam t.ử hán, rơi thứ gì, chuyện đầu tiên chính là tìm nó về mà , giải quyết bất cứ vấn đề gì, ?"
Sở Cẩm Niên lau nước mắt nàng.
Sở Trường Phong đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nó,"Nương con đúng, cũng vô dụng, chúng nghĩ cách."
Sở Cẩm Niên dùng sức lau khô nước mắt,"Vậy... Vậy Niên Niên lập tức tìm! Niên Niên !"
TBC