Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:25:20
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , ba tiểu gia hỏa rời giường từ sớm.
Khóc nửa buổi tối, Mộc Mộc dường như thu thập tâm tình, nó cố gắng lộ nụ .
Nó thể cứ mãi, chờ gia gia trở về, nó vẫn thể thấy gia gia.
Gia gia cũng là trở .
Gia gia chuyện , chờ gia gia trở , nó sẽ nhắc nhở gia gia, để gia gia chuyện nữa.
"Hà ô..."
Sở Cẩm Niên ngáp một cái, híp mắt về phía phòng ngủ.
"Cha nương! Niên Niên nha! Hai dậy ?"
"Nhanh dậy nha, mặt trời sắp phơi đến m.ô.n.g !"
Nói xong, nó thoáng bên ngoài, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ tí tách, cũng mặt trời.
TBC
Tiểu gia hỏa chợt cảm thấy hổ.
"Được , kỳ thật mặt trời, nhưng thời gian còn sớm nữa."
Nói xong, nó rảo bước tiến phòng, thò cái đầu nhỏ ngó quanh.
Trong phòng tối om, hôm qua mệt mỏi một ngày, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đêm qua nhiều chuyện về Mộc Mộc, cho nên bây giờ còn đang ngủ say.
Chỉ là tiếng động khi Sở Cẩm Niên bước lập tức đ.á.n.h thức Sở Trường Phong.
Bây giờ tuy phản ứng của còn nhạy bén như , nhưng là từng chiến trường, đối với âm thanh mẫn cảm.
"Niên Niên."
"Cha-"
Sở Trường Phong gọi, Sở Cẩm Niên liền lạch bạch tới.
"Nói nhỏ một chút, nương của con còn đang ngủ, nàng quá mệt mỏi, đừng đ.á.n.h thức nàng."
Dứt lời, cảm giác lúc mở cửa mang một luồng khí lạnh, Sở Trường Phong liền kéo chăn đắp kín cho Thẩm Chỉ.
Sở Cẩm Niên nửa ghé bên giường, nhỏ giọng : "Cha, bên ngoài trời mưa, hôm nay hình như còn lạnh."
Hiện giờ là cuối hè, qua vài ngày nữa sẽ tiến mùa thu, chút cảm giác se lạnh cũng là bình thường.
Sở Trường Phong sờ sờ đầu nhỏ của nó,"Vậy đêm qua lạnh ?"
"Không lạnh, ca ca và Mộc Mộc ngủ cùng con, ấm áp, đến mùa đông chắc chắn sẽ lạnh !"
Hai cha con nhỏ giọng chuyện, Thẩm Chỉ mơ mơ màng màng thấy, nhưng nàng tỉnh , đầu óc chút hỗn loạn, đầu nặng chân nhẹ.
"Cha, nương ngủ tới khi nào a? Khi nào nương mới tỉnh ?"
Sở Trường Phong nghiêng đầu về phía Thẩm Chỉ, hơn nửa khuôn mặt của nàng đều chăn che , kéo nhẹ .
Nhìn rõ cả khuôn mặt nàng, sắc mặt lập tức đổi.
Nàng cau mày, khuôn mặt đỏ rực, đây là bình thường.
Nghĩ đến ngày hôm qua nàng mắc mưa, trong thời gian mệt mỏi như , chỉ sợ là bệnh!
Sở Trường Phong vội vàng đặt tay lên trán của nàng thăm dò, trán nàng nóng hổi.
"Thẩm chỉ... Thẩm Chỉ..."
"Thẩm Chỉ, nàng thế nào , chỗ nào khó chịu ?"
"Thẩm Chỉ, mau tỉnh !"
Sở Cẩm Niên gấp đến độ trừng to hai mắt,"Cha, nương ?"
Nó ghé đùi Sở Trường Phong, sức bò trong, trực tiếp bò tới giữa Sở Trường Phong và Thẩm chỉ, nó cũng học theo động tác của Sở Trường Phong, sờ trán Thẩm Chỉ.
"A! Cha! Trán của nương nóng! Nương nhiễm phong hàn !"
Tiểu gia hỏa nhíu mày chặt,"Làm bây giờ?! Chúng mời đại phu !"
Giọng của Sở Cẩm Niên lớn, nhanh liền hấp dẫn Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc đang quét rác trong sân tiến .
"Có chuyện gì ?"
"Niên Niên! Xảy chuyện gì?"
Hai tiểu gia hỏa chạy .
"Ca ca! Mộc Mộc! Nương nhiễm phong hàn !" Tiểu gia hỏa sốt ruột đến mức giọng cũng mang theo tiếng nức nở.
Sở Trường Phong cẩn thận kiểm tra cho Thẩm Chỉ, cả nàng nóng bừng, mồ hôi, lưng đều chút ướt, cũng từ lúc nào thoải mái.
Sở Trường Phong nhíu mày, tự trách thôi.
Đều tại , thế nhưng phát hiện.
Ngày thường và Thẩm Chỉ ngủ luôn cách một , trừ phi nàng chủ động nếu bọn họ sẽ sát .
Sở Trường Phong càng cảm thấy là .
"Cha! Con tìm đại phu!" Sở Cẩm Chu xong liền bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-138.html.]
Mộc Mộc chạy theo ca ca.
Sở Cẩm Niên đuổi theo, nhưng nó còn ở giường, đành thôi.
Trong thôn bọn họ một đại phu, các tiểu gia hỏa thể gọi tới, Sở Trường Phong cũng ngăn .
Chàng loay hoay xuống giường, lên xe lăn nhanh chóng khỏi phòng.
Rất nhanh liền bưng một chậu nước.
Sở Cẩm Niên ở giường, cầm lấy tay Thẩm Chỉ, lo lắng : "Cha, bây giờ, nương nóng thế , nếu như cháy hỏng biến thành tiểu ngốc t.ử thì đây?"
Trong thôn bọn họ một bá bá, là khi còn bé nóng lên, đó liền trở thành ngốc.
Sở Trường Phong nhéo khuôn mặt nhỏ của nó một cái,"Đừng bậy."
Sở Cẩm Niên vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn,"Không !"
Sở Trường Phong vắt khô khăn lau mặt và cổ cho Thẩm Chỉ.
Tiếp theo lau tay cho nàng.
"Cha, lau mấy thứ tác dụng ?"
Sở Trường Phong: "Có."
"Cha, Niên Niên cũng bưng nước tới lau cho nương!"
Nói xong liền xuống giường, nhưng Sở Trường Phong túm cổ áo giữ ,"Ngoan ngoãn đợi, một cha lau là đủ ."
"Vậy ."
Lau xong, đại phu cũng tới.
Bắt mạch, đại phu là nhiễm phong hàn, kê đơn t.h.u.ố.c rời .
Tiễn đại phu , Sở Trường Phong cầm t.h.u.ố.c phòng bếp.
Ba tiểu gia hỏa giống như một xâu hồ lô nhỏ theo , giúp đỡ.
"Ở đây một cha là , các con nhà cùng nương các con ."
Ba tiểu gia hỏa như ong vỡ tổ chạy về phòng ngủ.
Một đám ghé bên giường, lau mặt cho nương, nắm tay nương nhỏ giọng chuyện, Mộc Mộc thậm chí còn xoa bóp chân cho Thẩm Chỉ.
Gia gia nó xoa bóp chân thoải mái!
Thẩm thẩm xinh bệnh, chắc chắn đau, xoa bóp sẽ thoải mái hơn.
Chỉ chốc lát , Sở Trường Phong tay trái bưng thuốc, tay trượt xe lăn .
"Cha! Con tới giúp !"
"Cha! Con cũng tới!"
"Thúc thúc! Con cũng thể!"
Sở Trường Phong đặt t.h.u.ố.c lên ngăn tủ bên cạnh giường,"Không cần, thể."
Chàng leo lên giường xuống, lúc mới đỡ Thẩm Chỉ dậy, đút t.h.u.ố.c cho nàng.
"Thẩm Chỉ, uống t.h.u.ố.c , uống hết , sẽ khỏi nhanh thôi."
Chàng ôm bả vai Thẩm Chỉ, dịu dàng dỗ dành.
Hai mắt Thẩm Chỉ híp ,"Sở Trường Phong... chóng mặt quá..."
Sở Trường Phong mấp máy môi, đáy mắt tràn đầy đau lòng,"Ngoan, nàng uống t.h.u.ố.c , ngủ một giấc."
Thẩm Chỉ bĩu môi,"Trên cũng đau, mồ hôi... Thật khó chịu..."
Do dự một chút, : "Vậy lát nữa lau cho nàng, ?"
"Được-"
"Vậy bây giờ ngoan ngoãn uống t.h.u.ố.c nhé."
"Ừ-"
Thẩm Chỉ uống một ngụm thuốc, liền khống chế mà phun .
Nàng nhăn mặt,"Đắng quá... hôi quá... uống..."
Sở Trường Phong: "Phải uống, uống t.h.u.ố.c nàng mới thể khỏi , nàng ngoan nào."
"Ta uống..." Giọng nàng mềm run,"Ta sẽ khỏi nhanh thôi."
Ba tiểu gia hỏa bên cạnh đều sợ ngây , bọn chúng bao giờ nương bệnh bộ dáng !
Giống như một tiểu nhãi con!
Là một tiểu nhãi con một hai tuổi!
Sở Trường Phong: "Thẩm Chỉ, uống một chút, chỉ một chén thôi."
"Ta uống-" Nàng đầu, vùi mặt cổ rầm rì,"Chàng cho uống... thứ , ... quá ... ghét ..."