Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:25:24
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai ôm chặt lấy, bất tri bất giác, Thẩm Chỉ trong lòng Sở Trường Phong.

Nàng gầy, tuy rằng so với nữ nhân trong thôn cao hơn một chút, nhưng vẫn nhỏ nhắn xinh xắn.

Sở Trường Phong vóc dáng cao, mặc dù mỗi ngày xe lăn, nhưng lưng và lồng n.g.ự.c của vẫn rộng lớn vững chãi.

Thẩm Chỉ trong lòng , nho nhỏ như một con mèo nhỏ.

Nàng mãi ngừng , lưng dựa , nhỏ giọng nức nở.

Sở Trường Phong tựa đầu lên vai nàng, hai tay đặt ở eo nàng.

"Chỉ Chỉ..."

"Cha nương!"

Chỉ là, còn kịp cái gì, một giọng trẻ con cắt đứt.

Sở Cẩm Niên đột nhiên đẩy cửa , kích động đến đỏ mặt.

"Cha nương! Diều thỏ con của Niên Niên bay thật cao thật cao! Cao hơn diều lão hổ của ca ca!"

"Diều thỏ con của con thả cùng với Mộc Mộc! Mộc Mộc lợi hại!"

Diều là bảo bối quan trọng của tiểu gia hỏa và ca ca, cũng là tài sản quan trọng, hai thường xuyên lấy chơi.

diều thỏ con của tiểu gia hỏa mỗi đều bay cao bằng diều của ca ca, đây là đầu tiên vượt qua ca ca!

Không cho nó kích động c.h.ế.t !

Thẩm Chỉ vội vàng lau nước mắt, Sở Trường Phong ôm chặt nàng, giấu đầu nàng trong ngực.

Kích động qua , tiểu gia hỏa "A" một tiếng, phát hiện thích hợp.

"Cha! Nương ? Nương ?"

Trên giường chỉ chăn xốc lên, thấy bóng dáng nương của nó.

"Niên Niên, nương ở đây." Thẩm Chỉ muộn thanh .

Sở Trường Phong bất đắc dĩ, vốn là đem nàng giấu , ai nhãi con hỏi, nàng liền lên tiếng.

Nghe thấy giọng nhưng thấy , tiểu gia hỏa vội vàng dạo qua một vòng.

Phát hiện nương đang trốn ở trong lòng cha, tiểu gia hỏa sửng sốt một cái, đó ôm bụng ha ha.

"Ha ha ha... nương... nương giống như tiểu bảo bảo! Nằm trong lòng cha!"

"Ha ha ha... nương... thật buồn nha..."

Thẩm Chỉ đỏ mặt, giãy giụa rời khỏi lòng Sở Trường Phong.

Bị chính con chê , cũng chuyện gì mất mặt lắm.

Sở Trường Phong nắm lấy eo nàng,"Nếu Niên Niên diều của nó bay cao, chúng cũng xem."

"Ta như thế nào?!" Thẩm Chỉ tức giận trừng nàng.

Sở Trường Phong đưa tay , lấy chiếc chăn nhỏ đắp cho ba tiểu gia hỏa lúc nãy, quấn quanh Thẩm Chỉ, đó lăn xe lăn ngoài.

Sở Cẩm Niên ngừng , lập tức nhớ tới diều của , nó hấp tấp đuổi theo, miệng thao thao bất tuyệt và Mộc Mộc lợi hại bao nhiêu.

"Cha, nương, hai ..."

Tiểu gia hỏa ở phía líu ríu, còn Thẩm Chỉ khiếp sợ hai tay của Sở Trường Phong.

Chiếc xe lăn chịu hai bọn họ, cho nên chỉ dựa sức tay để đẩy cũng cần nhiều sức lực.

Sở Trường Phong... Tốc độ nhanh, hơn nữa thoạt hề tốn chút sức lực nào.

"Ai nha! Cha nương! Hai nhanh quá! Chờ con một chút!"

Sở Cẩm Niên tức giận,"Sao con cảm giác hai đều con ? Hai thấy ?"

Sở Trường Phong ngừng ,"Sở Niên Niên, con líu ríu suốt ngày như , nhất định là chim sẻ nhỏ đầu thai!"

"Cha chê con ồn ào ?"

Tiểu gia hỏa liếc mắt trừng .

Sở Trường Phong: "Coi như con còn chút tự hiểu lấy."

"Hừ! Cha thật sự con tức c.h.ế.t, con cho cha xem diều của con nữa!"

mà, xe lăn lăn trong sân, bọn họ cũng thấy hai con diều bay cao bầu trời xanh thẳm.

Nắng chiều nơi chân trời cũng đặc biệt xinh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-142.html.]

Sở Cẩm Niên ngẩng đầu ngơ ngác bầu trời.

Tại nó chỉ một lát, diều của ca ca bay cao như ?!

Hình như còn cao hơn diều của nó!

Nó nôn nóng mà giậm chân!

"Ai nha! Mộc Mộc! Mau mau mau! Diều của ca ca cao hơn diều của chúng ! Chúng thể thua!"

Nó và Mộc Mộc một đội, Sở Cẩm Chu và Ngưu Ngưu, Thạch Đầu một đội.

Ba thợ giày thối vượt qua một Gia Cát Lượng, tuy rằng Mộc Mộc kỹ xảo, nhưng chống ba ca ca thì vẫn bại trận.

Giờ phút Mộc Mộc cũng đang nôn nóng.

Mộc Mộc! Ngươi đừng sợ! Ta đến đây! Chúng nhất định thể thắng!"

Sở Cẩm Niên siết chặt nắm đấm, chạy về phía Mộc Mộc.

Bên , đội diều lão hổ của đám Ngưu Ngưu đang đắc ý lè lưỡi trêu tức bọn chúng.

Sở Cẩm Niên tức giận trợn trắng mắt!

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đều nở nụ .

Thẩm Chỉ một tay ôm cổ Sở Trường Phong, cũng chằm chằm hai con diều trời.

"Ai nha, thỏ con thật sự thua ." Thẩm Chỉ .

Sở Trường Phong dẫn nàng tới bên cạnh Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc.

"Để thử xem."

Hai tiểu gia hỏa liếc , đưa dây diều cho .

Hai tay Sở Trường Phong vòng qua eo Thẩm Chỉ, cầm dây diều điều chỉnh. .

Chàng kỹ xảo, lâu diều thỏ con bay cao hơn diều lão hổ.

"Oa!! Cha! Chúng thắng! Thắng !"

Sở Cẩm Niên hưng phấn chạy vài vòng quanh xe lăn của bọn họ,"Niên Niên liền ! Cha chính là lợi hại nhất!"

Cầu vồng rắm một câu tiếp một câu, Sở Trường Phong híp mắt, từ tốn đón nhận.

Bên , Sở Cẩm Chu thua, cũng cảm thấy nản lòng, cha nó thắng nó, đây là chuyện đương nhiên, nhưng Thạch Đầu và Ngưu Ngưu thở dài, con thỏ nhỏ kiêu ngạo trời , là buồn bực.

Thỏ con càng bay càng cao, Thẩm Chỉ híp mắt, : "Sở Trường Phong, lợi hại như ? Chàng còn thả diều nữa!"

"Lúc nhỏ, cha và nương từng mua nhiều diều cho , chơi nhiều liền quen thuộc, cũng để cho nó bay cao."

"Khi còn nhỏ cha và nương cũng sẽ cùng thả diều."

Thẩm Chỉ ngẩng đầu , dường như từng nhắc tới cha .

Trong trí nhớ của Thẩm Chỉ, cha của Sở Trường Phong cao, mặt đầy râu.

Còn nương của ... dịu dàng xinh .

Trông còn trẻ hơn cùng tuổi ít nhất là mười tuổi.

Chỉ là bọn họ nhiều tháng trở , bọn họ đều lo lắng cho Sở Trường Phong ?

Thẩm Chỉ nhíu mày, con của biến thành như , bọn họ cũng thường xuyên trở về thăm.

"Sở Trường Phong, bây giờ nhớ bọn họ ?"

Sở Trường Phong sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu,"Bọn họ cũng về là thể về, bọn họ bận."

Cha của việc ở nhà địa chủ lão gia, nhưng cũng trồng trọt, tay nghề thêu thùa của nương , đang tú nương.

TBC

Về phần cha của , cũng rõ lắm.

Sở Trường Phong từ nhỏ chủ ý, Sở phụ Sở mẫu đối với cũng là trạng thái nuôi thả.

Chính thể nuôi sống chính , nên bọn họ quản ít.

Khi trở về với nửa tê liệt, khi bọn họ trở về, cha , nhưng nương của ngược lâu.

Sau đó quá vài ngày, bọn họ dặn dò Thẩm Chỉ vài câu, liền vội vã rời .

Sở Trường Phong thậm chí xác định cha rốt cuộc coi là con trai của ?

Không đau lòng vì còn tính, nhưng với tình trạng của lúc đó, ông vẫn thể nhẫn tâm mang theo nương rời .

 

Loading...