Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:25:32
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Chỉ cầm lấy chén của Sở Trường Phong, múc cho một chén canh trứng,"Chàng ăn canh ."

Sở Trường Phong lời uống hết một chén canh.

Lúc Thẩm Chỉ mới múc cơm cho , gắp cho nhiều cải trắng và rau xào, đó mới gắp thịt cho .

"Thân thể của , ăn nhiều rau một chút."

Sở Trường Phong gật gật đầu, hầu như mỗi một bữa, Thẩm Chỉ đều cho ăn nhiều rau.

Về phần nguyên nhân... Mặt đỏ bừng, vẫn nên ăn nhiều rau thì hơn, rau ngon!

Sở Khiếu và Lâm Tranh liếc , mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ tuy rằng thường xuyên ở nhà, nhưng mặc kệ là ba năm , là mấy tháng Sở Trường Phong trở về, Thẩm Chỉ cũng đối xử với như .

Tốt đến mức giống như chăm sóc con trai, thật kỳ lạ!

Mấy tiểu gia hỏa tập mãi cũng thành thói quen, bọn chúng hiện tại chỉ quan tâm đến ăn.

Nương lệnh một tiếng, bọn chúng liền động tác nhất trí gắp một khối thịt kho tàu lên ăn.

Nước sốt đậm đà, ngọt mà ngấy, còn mang theo vị cay nhàn nhạt và mùi thơm của thịt kho, ăn ngon đến mức nuốt đầu lưỡi.

"Hô... Ăn ngon ăn ngon..."

"Nương, thịt kho tàu ăn quá ngon!"

"Ô ô ô... Ăn ngon đến mức !" Sở Cẩm Niên là một tiểu diễn tinh, vẻ mặt vô cùng khoa trương.

Sở Khiếu và Lâm Tranh cũng vội vàng nếm thử.

Thịt kho tàu thơm ngào ngạt tan trong miệng, hai đều sợ ngây .

Lâm Tranh tú nương cho nhà địa chủ, ngày thường yến hội cũng thể ăn nhiều món ngon, nhưng bao giờ ăn qua món nào ngon như !

Không nghĩ tới bỏ thêm đường thịt ăn ngon như !

Sở khiếu thì càng cần !

Ông thường xuyên chạy việc ở bên ngoài, xem như là tiêu sư, bất quá ông đơn đả độc đấu một , chỉ vận chuyển những đồ vật trân quý cho nhà giàu, bình thường căn bản nỡ ăn, cũng cơ hội ăn đồ ngon.

Hai đều ăn đến đầu cũng ngẩng lên.

Thẩm Chỉ gắp thịt bò cho ba tiểu gia hỏa và Sở Trường Phong,"Thịt bò mềm, các ngươi nếm thử."

Thịt bò xào rau thơm hương vị cay cay, ăn với cơm, đặc biệt mềm!

"A!! Nương! Cái chính là thịt bò ?! Thịt bò ăn ngon thật!" Sở Cẩm Niên tiếp tục khen.

Sở Trường Phong cũng kinh ngạc thôi, khi còn nhỏ, từng ăn qua thịt bò, nhưng trong ấn tượng của , thịt bò dai, nhai nổi.

thịt bò cực kỳ mềm, c.ắ.n một miếng, dường như còn thể cảm nhận nước thịt tươi ngọt chảy .

Sở Khiếu và Lâm Tranh càng nên lời, cứ như thể hiểu việc đời .

Nếm qua hai loại thịt, Lâm Tranh tò mò gắp một miếng thịt kỳ quái .

Thịt khô chút cứng, cũng chút mặn, nhưng mùi thịt hun khói đặc biệt trộn lẫn với vị cay nhàn nhạt, loại tư vị khiến cho bà ăn hết miếng đến miếng khác, dương xỉ xào trong thịt khô, cũng thơm đến lạ thường.

Sở Khiếu bà ăn ngon, cũng tò mò nếm thử một miếng.

Vừa thử một miếng, ông lập tức chinh phục!

Vì đĩa thịt khô , thậm chí còn ăn nhiều thêm một chén cơm, đương nhiên, chủ yếu là bởi vì nước sốt thịt kho tàu còn thừa đều ba tiểu gia hỏa chia hết, ông tranh .

Cơm nước xong, uống một chén canh, thoải mái đến động đậy.

Người lớn vẫn còn , ba tiểu gia hỏa dẫn đầu dậy, bọn chúng thuần thục dọn dẹp chén đũa, thuần thục mà rửa chén.

Thẩm Chỉ ngăn cản bọn chúng, trẻ con chịu khó là chuyện , hơn nữa rửa cũng sạch sẽ.

Sở Khiếu và Lâm Tranh đều ngạc nhiên sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của ba tiểu gia hỏa.

"Ca ca, và Mộc Mộc rửa thứ hai, ca ca rửa thứ nhất, ngươi rửa sạch hơn chúng ."

"Ừ! Được!"

TBC

Sở Cẩm Niên phân chia công việc xong, liền vùi đầu rửa chén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-149.html.]

Sở Khiếu và Lâm Tranh ngơ ngác bọn chúng rửa chén xong, thậm chí còn bưng nước rửa chân, rửa mặt cho bọn họ.

Hai nhịn , hốc mắt lập tức đỏ lên.

Ba tiểu gia hỏa giúp bọn họ rửa chân, còn xoa bóp.

"Gia gia, bóp chân như thoải mái ?"

"Nãi nãi, như ?"

"Cha, nương..."

Sau khi rửa sạch, đổ nước , cả nhà quây quần chuyện.

"Trường Phong." Sở Khiếu đột nhiên mở miệng.

Sở Trường Phong về phía ông.

Sở Khiếu: "Chúng gặp đại phu, cha tiền ."

Lông mi Lâm Tranh khẽ run, đôi mắt đỏ hoe cố gắng đè nén điều gì đó.

Sở Khiếu bà gật gật đầu, bà cúi xuống từ trong n.g.ự.c móc móc , qua thật lâu mới móc một túi bạc cùng một tờ ngân phiếu giấu kỹ.

"Trong năm mươi lượng bạc, ngân phiếu là hai trăm lượng, bạc chắc chắn đủ cho con trị chân."

Bà đặt mấy thứ bàn, giọng khàn khàn,"Con , nương và cha xin con, chân con , chúng còn ngoài, nhưng... bạc thì thể trị hết cho con, con đừng trách chúng , ?"

Lúc hai vợ chồng chỉ để cho Sở Trường Phong một phong thư, dám đối mặt trực tiếp, nếu bọn họ sợ thể nhẫn tâm .

Sở Trường Phong ngơ ngác bạc bàn, ngẩn một hồi lâu.

Thẩm Chỉ c.ắ.n cắn môi, nàng cho rằng bọn họ vứt bỏ , ngờ hóa bọn họ... chỉ là vì cứu hơn.

Nàng bỗng nhiên phát hiện, một cha như nàng thể đoán cha thật sự đối xử với con cái như thế nào.

Hai đều chằm chằm Sở Trường Phong, một chút cái gì, một chút nguyện ý tha thứ cho bọn họ .

Ba tiểu gia hỏa cảm giác khí chút kỳ quái, đều ngoan ngoãn yên, một câu cũng , cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của .

Không qua bao lâu, Sở Trường Phong chỉ đồ vật bàn hỏi: "Số bạc hai kiếm ?"

Ánh mắt của bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh khiến khác cảm thấy áp lực.

Người bình thường, coi như là công ở nhà địa chủ, quanh năm suốt tháng thể kiếm mười lăm lượng là đỉnh cao .

Chưa đến hiện tại ở bàn là hai trăm năm mươi lượng.

Lâm Tranh Sở Khiếu một cái, trong mắt mang theo đau lòng mà những khác thể phát hiện.

"Trường Phong, chủ nhân chiếu cố , là tú nương, tay nghề , giúp chỉ nhân kiếm lời ít bạc nên họ thưởng cho ít."

Lâm Tranh thể kiếm năm mươi lượng là khả năng, nhưng... nhưng ít nhất từ ban ngày đến ban đêm, thêu thùa ngủ nghỉ, còn thêu chất lượng thượng thừa, so với tất cả hơn, mới thể kiếm .

Bà chịu bao nhiêu khổ, mặc dù , nhưng Sở Trường Phong cũng thể đoán .

Chàng chút thở nổi, đau lòng cùng bất đắc dĩ đan xen, trái tim như là ai đó nắm chặt.

Về phần tấm ngân phiếu còn , cần nghĩ cũng là do cha kiếm .

"Cha, cha việc mua bán sống nữa ?"

Sở Khiếu né tránh ánh mắt của Sở Trường Phong, dám đối diện cùng ,"Cha của con dựa hai tay của kiếm tiền, chỗ nào mà c.h.ế.t chứ?"

Sở Trường Phong: "Cha giúp vận chuyển cái gì? Người chịu cho cha nhiều bạc như , đường chắc chắn nguy hiểm... cha... cha thương đúng ?"

Sở Khiếu mím chặt môi.

Thẩm Chỉ lập tức , chỉ thương, lẽ còn thương nhẹ.

Hơn phân nửa khuôn mặt của ông đều là râu, cũng thể sắc mặt , cho dù thương tích, ông vẫn giả bộ vẻ, bọn họ cũng .

"Rốt cuộc cha thương như thế nào?!"Sở Trường Phong rống to một tiếng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, run rẩy.

Ba tiểu gia hỏa sợ tới mức mặt đều trắng bệch, bọn chúng gần như từng thấy cha tức giận như , hơn nữa còn rống lên với gia gia bọn chúng.

Thẩm Chỉ vỗ nhẹ vai Của Sở Trường Phong,"Chàng nhỏ thôi, đừng kích động, từ từ chuyện với cha."

 

Loading...