Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:25:33
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Khiếu: "Không thương nghiêm trọng , con đừng chuyện bé xé to, nếu vết thương nghiêm trọng, cũng thể ở đây chuyện với con."
Sở Trường Phong: "Cha theo con trong."
Nói xong, Sở Trường Phong lăn xe lăn về phía , Sở Khiếu Lâm Tranh, thở dài, đành đuổi theo.
Thẩm Chỉ xác định Sở Khiếu nhất định là thương, nàng vội vàng chạy phòng bếp, đem thảo d.ư.ợ.c khô thể tiêu viêm mà hái ở núi về, giã nhuyễn, đó cho thêm nước linh tuyền quấy đều.
"Nương, đem cái bôi lên cho cha, t.h.u.ố.c hiệu nghiệm!"
Lâm Tranh nhận lấy thuốc, cau mày thở dài.
Trong phòng ngủ, Sở Trường Phong chằm chằm Sở Khiếu,"Vết thương của cha ở ? Cho con xem."
"Không vết thương nghiêm trọng gì..."
Không cho Sở Trường Phong xem miệng vết thương, nhưng đối diện với khuôn mặt nghiêm túc căng thẳng của Sở Trường Phong, Sở Khiếu đành ngậm miệng .
Do dự một lát, ông cởi quấn áo , lộ phía lưng.
Sở Trường Phong tập trung , chỉ thấy phía lưng hai vết bỏng lớn bằng miệng chén, m.á.u chảy đầm đìa!
Sở Trường Phong hít một ngụm khí lạnh.
Đây chính là vết bỏng! Vết bỏng nghiêm trọng như còn nghiêm trọng hơn vết thương bình thường nhiều.
Sở Trường Phong về phía quần áo mà Sở Khiếu cởi , vị trí lưng dính liền vết thương, giờ phút dính đầy m.á.u và mủ.
Không thể tưởng tượng khi cởi quần áo sẽ đau đớn đến mức nào.
Lại càng dám tưởng tượng ông trở về hơn nửa ngày như , ôm cháu trai, ăn cơm, thế nhưng biểu hiện bất kỳ đau đớn nào, thật sự là...
Sở Trường Phong vẫn lời nào, Sở Khiếu liền mặc quần áo ,"Cha với con , đau, cũng nghiêm trọng."
Ông định lấy quần áo, Sở Trường Phong nhanh tay lấy quần áo của ông cầm qua, Sở Khiếu sửng sốt, đối diện với gương mặt của Sở Trường Phong, ông ngây ngẩn cả .
Chỉ thấy vành mắt của Sở Trường Phong đỏ lên, nhưng , giống như một đứa trẻ.
Sở Khiếu lập tức liền nghĩ tới , ông nhớ rõ một ông núi săn thú, vận khí , gặp sói, cùng sói liều c.h.ế.t chiến đấu, cuối cùng may mắn nhặt về một cái mạng.
vết thương nghiêm trọng.
Ông kéo nửa cái mạng về đến nhà, tiểu gia hỏa mới năm sáu tuổi theo nương của nó giúp ông xử lý vết thương.
Tiểu gia hỏa liền dừng , Sở Khiếu nhớ rõ mấy ngày ông thương, tiểu gia hỏa mỗi ngày đều , ban ngày , buổi tối ở trong chăn cũng .
Cũng một tiểu nam oa đang yên đang lành, nhiều nước mắt như .
Hôm nay con trai trưởng thành, chân thể cử động, trong lòng Sở Khiếu đau như là dùng búa đập.
Ông xổm xuống, đưa tay lau nước mắt cho Sở Trường Phong,"Không trưởng thành ? Lại còn từng chiến trường, từng lính, còn thích như ? Nếu như bọn nhỏ thấy, chúng sẽ chê con đấy."
Sở Trường Phong: "Cha..."
Sở Khiếu: "Trường Phong, cha nhất định sẽ chữa khỏi chân cho con, con nhất định thể lên, chỉ cần thể chữa khỏi cho con, cha gì cũng , cho dù đ.á.n.h đổi mạng sống , cũng ."
"Cha..." Sở Trường Phong thành tiếng.
Thẩm Chỉ và Lâm Tranh ở cửa phòng ngủ, , nhưng thấy tiếng của Sở Trường Phong, hai đều gõ cửa.
Sở Trường Phong... Khóc...
Thẩm Chỉ nay từng thấy thương tâm như , là một đại nam nhân thành như , chứng tỏ vết thương thật sự nghiêm trọng.
"Nương, cha rốt cuộc là thương như thế nào?"
Nhớ tới vết thương của trượng phu, Lâm Tranh nhịn rơi nước mắt.
Ông vận chuyển hàng hóa cho những nhân vật lớn , ngang qua đỉnh núi của những sơn tặc g.i.ế.c chớp mắt, những sơn tặc thương.
Hơn nữa còn là phỏng!
Sở Khiếu kịp thời xử lý vết thương, đợi đến khi thoát khỏi nguy hiểm, vết thương bắt đầu mưng mủ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-150.html.]
Lúc Lâm Tranh những lời với Thẩm Chỉ, giọng đều run rẩy.
Thẩm Chỉ nghĩ tới một chuyện khác.
Để một vận chuyển thứ quan trọng, chắc chắn là cần để thứ gì đó.
Sở phụ Sở mẫu tiền, khế đất phòng ốc thể thế chấp, chỉ thể là để .
Còn thể để ai đây? Đương nhiên là Lâm Tranh.
Thẩm Chỉ: "Nương, hai vất vả ."
Lâm Tranh sửng sốt, đó nước mắt lập tức rơi xuống.
Con trai nhà tê liệt giường, bà sớm trở về thăm.
là bà thể rời , đợi đến khi Sở Khiếu trở , đồ vật đưa đến, bà mới khôi phục tự do.
Bà giữ , cũng nhàn rỗi, từ sáng đến tối đều thêu phẩm, đợi đến khi Sở Khiếu trở , bọn họ lấy tiền, liền nhanh chóng trở về.
Thẩm Chỉ vỗ vỗ vai bà,"Nương, trở về là , nương và cha ở nhà, đừng ngoài nữa."
Lâm Tranh gì, bọn họ thể kiếm tiền? Nếu tiền chữa khỏi cho con trai, bọn họ vẫn ngoài.
Ba tiểu gia hỏa bên cạnh, lời Lâm Tranh đều bọn chúng , cả đám đỏ mắt, rơi nước mắt, trông thật đáng thương.
Nghe thấy tiếng nức nở mềm mại, Thẩm Chỉ ba tiểu gia hỏa đang chít chít, thở dài một tiếng.
Nàng gõ cửa,"Trường Phong, tìm cho cha một ít thuốc, loại t.h.u.ố.c hiệu quả , để cho cha dùng ."
Sở Trường Phong lau nước mắt, Sở Khiếu cũng vội vàng thu liễm cảm xúc.
TBC
Mở cửa, Sở Trường Phong nhận lấy chén t.h.u.ố.c Thẩm Chỉ đưa tới, cẩn thận bôi lên cho Sở Khiếu.
Vết thương thật sự đáng sợ, m.á.u và mủ chảy , thể tin , cái sẽ đau đến mức nào...
Mỗi Sở Trường Phong bôi một cái, trong lòng đều thắt .
Loại vết bỏng cũng thể dùng băng gạc, chỉ thể để Sở Khiếu trần lưng như .
Thời gian Sở Trường Phong bôi thuốc, Thẩm Chỉ và Lâm Tranh dọn dẹp căn phòng nhỏ của Sở Trường Phong, trải hai tấm chăn mỏng cuối cùng trong tủ quần áo lên, cảm thấy quá cứng, Thẩm Chỉ rút chăn gầm giường của bọn họ trải ở trong phòng nhỏ.
Ba tiểu gia hỏa giúp đỡ kéo chăn, bận rộn như con nhỏ.
"Nương, lát nữa bôi t.h.u.ố.c xong, liền nhanh chóng để cha nghỉ ngơi, thương nghiêm trọng như , còn cố gắng chống đỡ!"
Sở Cẩm Niên: "! Để gia gia nghỉ ngơi! Ngủ! Ngủ mới !"
Vừa ba tiểu gia hỏa lén phòng ngủ thoáng qua vết thương của gia gia, thật dọa !
Ba tiểu gia dọa , bọn chúng từng thấy vết thương nào nghiêm trọng như .
Mộc Mộc hít hít mũi,"Gia gia... gia gia chắc chắn đau c.h.ế.t..."
Sở Cẩm Chu nhíu mày, trong lòng cực kỳ sợ hãi, loại vết thương tựa như vết thương mà nó từng thấy đây.
Vết thương nghiêm trọng đáng sợ, còn thể nhiễm trùng.
Rất nhiều thúc thúc vì nhiễm trùng mà c.h.ế.t, khi đó t.h.u.ố.c tiêu viêm...
Hiện tại cũng , vạn nhất gia gia...
Sở Cẩm Chu nên nghĩ như , nhưng nó khống chế .
Trải giường xong, vội vàng bảo Sở Khiếu xuống, Lâm Tranh và Sở Trường Phong ở bên cạnh, Thẩm Chỉ vốn cũng xuống nhưng cổ tay đột nhiên nóng lên.
Nàng cúi đầu, Sở Cẩm Chu kéo tay nàng, nhỏ giọng : "Nương, con chuyện với !"
Thẩm Chỉ dậy cùng nó ngoài.
Hai con tới trong sân, Sở Cẩm Chu mới lo lắng : "Nương, gia gia thương quá nghiêm trọng, khử trùng! Nếu ... nếu sẽ nhiễm trùng!"