Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-12-03 13:37:34
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Cẩm Niên sầu bi thầm một câu,"Không là dùng để ăn chứ..."

Lời Mộc Mộc thấy đều cảm thấy vô ngữ,"Niên Niên, ngươi đùa cái gì ? Loại cóc ghẻ nếu ăn, chắc chắn trong miệng đều sẽ lở loét!"

"Eo... Thật sự quá đáng sợ!"

Sở Cẩm Niên , rùng sợ hãi!

Hai tiểu gia hỏa thì thầm, lớn để ở trong lòng.

Lâm Tranh suy đoán,"Chẳng lẽ thả cóc ghẻ xuống ruộng, để cho nó ăn sâu hại?"

Cách thật khả năng.

"A... nếu thả bộ cóc ghẻ xuống ruộng, con cũng dám xuống ruộng nữa, con sẽ sợ hãi, chừng nó sẽ bò lên chân của con, đột nhiên c.ắ.n con một cái!"

Thẩm Chỉ khẽ ,"Sở Niên Niên của chúng đoán đúng ."

"Hả?"

"Đoán đúng cái gì?"

Hồi tưởng một chút, nó thật cẩn thận mà hỏi: "Nương, con là cóc ghẻ dùng để ăn, lầm ?"

"Không lầm."

Sắc mặt cứng đờ.

"Chính là dùng để ăn, thứ ăn ngon, chờ trở về xong, các ngươi sẽ ."

Sắc mặt lập tức đổi, đây cũng là ghét bỏ bình thường, biến thành sợ hãi cùng hoảng loạn!

Ăn cóc ghẻ?

Cho dù là gặm vỏ cây cũng sẽ ăn cóc ghẻ!

"Cha, nương cha thích nhất là ăn những thứ giống với nguyên liệu nấu ăn bình thường, cha còn ăn nhộng ong, ăn ve sầu nướng, đến lúc đó cha nếm thử con ếch trâu ." Thẩm Chỉ .

Sở Khiếu khan một tiếng,"Ha ha ha... Cái đó... Kỳ thật cũng thích ăn mấy thứ đó, là... nương con bừa thôi, ha ha ha..."

Lâm Tranh vẻ mặt đồng tình,"Thẩm Chỉ, đừng cha con bậy, ông chỉ thích ăn những thứ kỳ lạ cổ quái , đến lúc đó con liền cho ông ăn một , há?"

Hô hấp Sở Khiếu run rẩy, trừng mắt Lâm Tranh vài .

Lâm Tranh như thấy.

Thẩm Chỉ: "Được thôi, đến lúc đó cha ăn nhiều một chút, nhưng cũng ăn, chỉ sợ từng ăn qua, hẳn là mùi vị của thứ ngon như thế nào ?"

Sắc mặt Lâm Tranh trắng bệch,"Đến lúc đó... đến lúc đó nương... nương thử xem..."

Thẩm Chỉ về phía ba tiểu gia hỏa,"Mỗi đứa thể ăn mấy con? Ta đoán một đứa thể ăn ba bốn con."

Sở Cẩm Niên một tay kéo ca ca, một tay kéo Mộc Mộc, nắm thật chặt.

Ba đôi chân nhỏ đều như nhũn , sợ một khi chú ý liền ngã sấp xuống.

Lời của Thẩm Chỉ giống như là ác ma đang vẫy tay với bọn chúng, rõ ràng đáp ứng, nhưng... đây chính là ác ma nha...

Mộc Mộc run rẩy, đáng thương vô cùng mà khẩn cầu: "Nương... nương, con... bụng con nhỏ nhỏ, con cảm thấy... con cảm thấy con chỉ thể ăn một con, con thể... chỉ ăn một con ?"

Vừa , nó run rẩy như cái sàng.

Sở Cẩm Niên , vội vàng : "Con cũng ! Bụng con so với Mộc Mộc còn nhỏ hơn, nếu ăn một con, con cũng chỉ thể ăn nửa con!"

Sở Cẩm Chu Thẩm Chỉ, nếu như ai cũng ăn, nương buồn ?

Trong lòng nó bồn chồn, quên , nương cao hứng quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

"Nương, bụng con lớn, con thể ăn thật nhiều! Các bụng nhỏ, để cho bọn họ ăn ít một chút ."

Trên mặt Thẩm Chỉ hàm chứa nụ , thật sự là một đám dở .

"Được , các con dám ăn, các con sợ, đừng lo lắng, đến lúc đó xong, các con nguyện ý ăn thì ăn, ăn thì thôi."

Mọi vui mừng vô cùng.

"Thật ?"

"Thật."

Lúc mặt mới vẻ vui mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-178.html.]

Vừa về đến nhà, Sở Khiếu vội vàng thả một thùng ếch trâu xuống, lập tức tránh xa.

Sở Trường Phong trượt xe lăn tới,"Các ngươi xách cái thùng trở về? Là vật gì?"

Chàng tò mò tiến gần.

Khi thấy rõ trong thùng là những sinh vật tướng mạo xí, ghê tởm khiến cho lạnh cả sống lưng, ngây dại.

"Đây là?"

Thẩm Chỉ: "Đây là đồ ăn ngon, lát nữa cho nếm thử."

Khóe miệng Sở Trường Phong giật giật.

"Ăn... ăn?"

"Ừm!"

"Không ... Loại vật thể ăn ? Chỉ Chỉ, nàng đừng giỡn."

"Ta giỡn a, cái thật sự thể ăn, cơm chiều sẽ ăn nó, các ngươi nếu thích ăn, , các sư phó xây nhà khẳng định sẽ thích."

Mọi đồng loạt về phía nền nhà bên , yên lặng thở dài.

" , Sở Trường Phong, cho ăn đào!"

Thẩm Chỉ nhanh chóng rửa một quả du đào, còn rửa một rổ cherry.

Lúc đường về cả nhà ăn hết một nửa cherry, còn dư một nửa, Thẩm Chỉ đều rửa sạch.

Sở Trường Phong nghĩ đến Thẩm Chỉ cóc ghẻ dùng để ăn, trong lòng chút thoải mái, nhanh chóng cầm một quả cherry lên ăn.

Bất quá mới ăn xong, đột nhiên quả du đào,"Đây là đào từ tới? Bây giờ vẫn còn quả đào ?"

Thẩm Chỉ giải thích với như giải thích với Sở Khiếu và Lâm Tranh.

Sở Trường Phong nửa tin nửa ngờ.

Thẩm Chỉ cũng mặc kệ tin , cho dù tin thì thể thế nào đây?

Chẳng lẽ còn thể đoán nguyên nhân?

Cả nhà trong sân nghỉ ngơi, ăn cherry, mệt mỏi hơn nửa ngày đều tiêu tan.

Mắt thấy mặt trời bắt đầu nghiêng về phía Tây, Sở Khiếu hỗ trợ bắt hai con cá, còn Thẩm Chỉ thì xoa tay chuẩn xử lý ếch trâu trong thùng.

Ếch trâu thật hơn nhiều so với cóc ghẻ, quá nhiều loang lổ, rõ ràng thoạt cũng chỉ là giống mà thôi.

Chỉ cần kỹ, sẽ phát hiện kỳ thật cũng đáng sợ.

Ếch trâu tất cả đều xử lý, chỉ thể để Thẩm Chỉ .

Tuy rằng sợ hãi, nhưng Thẩm Chỉ mệt mỏi một ngày, cũng thể để nàng một xử lý, tất cả đều vây quanh nàng, quan sát học cách .

TBC

Xử lý ếch trâu đơn giản cũng đơn giản, khó cũng khó.

Đầu tiên c.h.ặ.t đ.ầ.u ếch trâu, đó cắt phần bụng, moi sạch nội tạng, từ phần bụng đó, thể dễ dàng lột hết da.

Chỉ với vài thao tác, nàng xử lý xong một con ếch trâu xử lý, sạch sẽ gọn gàng.

Hơn nữa, kỹ hơn đều nhận sự khác biệt giữa ếch trâu và cóc ghẻ.

Thứ hình như ghê tởm xí như cóc ghẻ, lâu cũng thấy đáng sợ lắm.

Nhìn nàng hai con, đều học cách xử lý.

Sở Khiếu nhanh liền bắt hai con cá trắm cỏ trở về, cùng Lâm Tranh hỗ trợ xử lý.

Sở Trường Phong cũng xắn tay áo lên định giúp, nhưng Thẩm Chỉ trừng mắt liếc một cái.

Sở Trường Phong giơ hai tay lên, trừng đến chút ngơ ngác,"Làm ?"

"Nghỉ ngơi , chờ khỏe , những việc đều là của , công phu còn bằng cầm quải trượng luyện tập đường."

Sở Trường Phong: "... Ta chỉ là giúp nàng... nhiều như ... tới khi nào? Hơn nữa cũng bận rộn một ngày ."

Thẩm Chỉ: "Chàng rốt cuộc lời ?"

Sở Trường Phong bất đắc dĩ,"Được , lột tỏi giúp nàng ?"

"Được!" Thẩm Chỉ híp mắt,"Đi , lột vỏ cùng bọn nhãi con ."

 

Loading...