Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-12-03 13:37:39
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Huống chi một nửa tê liệt căn bản thương tổn bất luận kẻ nào, ba tiểu gia hỏa chẳng lẽ còn thể khi dễ lớn?
Sở Cẩm Chu như , là khi dễ tàn nhẫn, thể phản kháng!
"Đại Lực, hai nữ nhân bây giờ?Trên nữ nhân đều là máu, hình như cũng đ.á.n.h nghiêm trọng, cũng là đ.á.n.h như thế nào... Chúng nên đưa bọn họ gặp đại phu ?"
" , lỡ như bọn họ c.h.ế.t ở đây thì ?"
"Không ! Không cần đưa bọn họ xem đại phu!" Sở Cẩm Niên lau nước mắt, tức giận : "Bọn họ g.i.ế.c cha , còn g.i.ế.c cùng các ca ca, bọn họ là !"
"Cái gì?!"
Trương Đại Lực khiếp sợ,"Tại bọn họ như ?"
Sở Cẩm Niên nức nở, nghẹn ngào,"Bọn họ... bọn họ nương gả cho khác, cho nên đ.á.n.h cha của , bọn họ còn bán chúng ..."
Các thợ thủ công xong đều tức giận!
Đối với hai con đang mặt đất gào kêu cứu, bọn họ cũng mặc kệ hỏi, cũng quan tâm nữa.
Để cho chăm sóc ba con con Sở Trường Phong một chút, Trương Đại Lực gom góp tiền bạc của ngươi, liền tìm đại phu.
Lúc đại phu tới, Thẩm mẫu và Thẩm Vũ bọn họ giấu ở hậu viện.
Đại phu là trong thôn, cũng tình huống của Sở Trường Phong, thấy chân của đ.â.m vài dao, miệng vết thương còn sâu, nhịn hít một ngụm khí lạnh.
"Đây là chuyện gì? Có cố ý?"
Sở Trường Phong gì, chỉ vuốt ve đầu Sở Cẩm Chu, nhỏ giọng dỗ dành.
Tiểu gia hỏa rúc trong lòng , còn đang nhỏ giọng nức nở, thỉnh thoảng còn run rẩy, giống như là mèo con ch.ó nhỏ ở bên ngoài khi dễ.
Đại phu thở dài, cũng gì khác, chỉ thể giúp Sở Trường Phong đắp chút thuốc, cầm máu.
——
Hôm nay gà đặt tương đối nhiều, đợi đến khi kết thúc công việc về nhà, sắc trời còn sớm, mặt trời cũng còn gay gắt, bất quá cả nhà đều cao hứng.
"Cha nương, con đoán hôm nay thể kiếm mười lăm lượng!"
"Ha ha ha, Thẩm Chỉ a, thể , món đậu hũ khoai môn của con cũng thật hoan nghênh, còn mì sợi cũng !"
"Hiện tại đồ ăn còn nhiều, chờ trở về con sẽ suy nghĩ thêm chút đồ ăn kèm, đến lúc đó khách nhân thể đổi khẩu vị."
Ba , về đến nhà, tới cửa viện, sắc mặt liền đổi.
Trong sân chút loạn.
Ngày thường Sở Trường Phong đều sẽ ở tàng cây sách hoặc là gì đó, còn thể quét dọn sân một chút, nhưng hôm nay hỗn loạn.
"Sở Trường Phong! Niên Niên, Chu Chu, Mộc Mộc!"
"Ba tiểu gia hỏa lẽ chơi cùng tiểu đồng bọn của bọn chúng ?"
"Sở Trường Phong cũng ở nhà, chẳng lẽ sang nền nhà bên ?"
Sở Khiếu tới cửa viện một chút.
Các thợ thủ công đều đang việc, cũng thấy Sở Trường Phong.
lúc , một bóng nhỏ nhắn chạy .
"Nương! Gia gia nãi nãi!"
Sở Cẩm Niên lảo đảo chạy về phía bọn họ, còn nức nở.
Thẩm Chỏ ôm lấy nó, sốt ruột hỏi: "Sao ? Sao ?"
Sở Khiếu và Lâm Tranh xổm xuống,"Niên Niên, đừng , xảy chuyện gì, con mau với chúng ."
Sở Cẩm Niên kể bộ chuyện xảy hôm nay, chỉ là suy nghĩ của nó chút hỗn loạn, chuyện cũng chút lộn xộn, nhưng Thẩm Chỉ đại khái chắp vá chân tướng sự việc.
Trong lòng nàng nặng trĩu,"Vậy... các con và cha thương ?"
Sở Cẩm Niên , càng dữ dội,"Hu hu hu... cha... Trên chân cha là máu... nương..."
Những lời khỏi miệng, Thẩm Chỉ liền ngây , cả nàng phát lạnh, môi run rẩy,"Nương... Đi xem cha con ..."
Nói xong liền chạy như bay trong phòng.
Sở Khiếu và Lâm Tranh cũng dẫn Sở Cẩm Niên nhanh chóng đuổi theo.
Đi trong phòng, Sở Trường Phong ôm Sở Cẩm Chu ở bên giường, Mộc Mộc ở bên cạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-183.html.]
"Sở Trường Phong..." Thẩm Chỉ thật cẩn thận gọi.
Sở Trường Phong ngẩng đầu, về phía nàng, vành mắt đỏ bừng, ánh mắt ngơ ngác.
Thẩm Chỉ nhào tới ôm lấy .
"Nàng... về ?" Chàng nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Chỉ gật đầu,"Để xem vết thương của ?"
Lông mi Sở Trường Phong run rẩy, hô hấp dồn dập.
Thẩm Chỉ xổm xuống kiểm tra chân của , chân băng bó, nàng vết thương sâu .
vết m.á.u thấm qua lớp vải trắng, nước mắt nàng lập tức rơi xuống.
Sở Trường Phong cúi đầu ngơ ngác nàng, thật lâu, bỗng nhiên : "Thẩm Chỉ... Chân của ... còn cảm giác... thể hồi phục nữa..."
Sở Khiếu và Lâm Tranh thấy những lời , sắc mặt trắng bệch.
Thẩm Chỉ ngơ ngác ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ ,"Chàng ... cái gì?
Sở Trường Phong: "Chân của thể hồi phục nữa ... ... lẽ biến thành một phế nhân..."
"Thẩm Chỉ... xin ... Ta xin các ngươi..."
Giọng của khàn khàn, đáy mắt hiện lên một tầng thủy quang.
Cha cùng nàng vất vả cố gắng như kiếm tiền chữa bệnh cho , cho rằng hy vọng tới.
Có lẽ kiếp chuyện ác tày trời gì đó, cho nên kiếp mới trừng phạt như .
Thẩm Chỉ cứng đờ mà cúi đầu, chân .
Thật lâu , nàng mới gượng ,"Sở Trường Phong... ... bậy, thể nào... lập tức sẽ khỏi, chỉ cần chăm chỉ tập phục hồi."
"Ta mỗi ngày đỡ nhiều như , sẽ thôi... sẽ vì thương mà hỏng... sẽ ..."
Giọng của nàng càng lúc càng thấp.
Sở Trường Phong c.ắ.n môi,"Xin ..."
Nước mắt Thẩm Chỉ thể khống chế mà trào .
Sở Khiếu và Lâm Tranh lo lắng hỏi thăm.
Nàng yên bên cạnh, trong lòng trống rỗng đau đớn.
Thật vất vả... Chân của thật vất vả mới khá hơn một chút.
Thật vất vả chậm rãi hồi phục, thật vất vả mới hy vọng.
Nếu như thật sự vĩnh viễn như , sẽ thế nào?
Chàng đây?
Đã từng là trốn trong căn phòng tối tăm, ai cũng thấy, dám cửa, tự ti mẫn cảm, thật vất vả trở nên bình thường một ít.
Thật vất vả nguyện ý một cái.
Sau thì ? Liệu thể biến thành bộ dáng nửa sống nửa c.h.ế.t ?
Ngoại trừ lo lắng, nàng còn sợ hãi và hoảng loạn.
Sở Trường Phong sắc mặt tái nhợt, thể chút lung lay sắp đổ.
TBC
Mỗi một câu phế , trong lòng liền áy náy một phần.
Sở Khiếu và Lâm Tranh yên bên cạnh, trầm mặc.
Trong thời gian ngắn, trong phòng chỉ tiếng của ba tiểu gia hỏa.
Không qua bao lâu, Thẩm Chỉ bỗng nhiên lên,"Bọn họ ở ?"
Sở Cẩm Niên đột nhiên lau khô nước mắt,"Nương! Con ! Con dẫn !"
Trước khi khỏi cửa, Thẩm Chỉ cầm theo một con d.a.o nhỏ.
Đi theo tiểu gia hỏa đến hậu viện, Thẩm mẫu cùng Thẩm Vũ bắt trói gốc cây, vẫn còn đang kêu rên.
Nghe thấy tiếng bước chân, phát hiện là Thẩm Chỉ, hai giống như là phát hiện cọng rơm cứu mạng.
"Thẩm Chỉ! Mau! Mau thả nương và ngươi !"