Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-12-03 13:37:41
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy hai tiểu gia hỏa chạy , Sở Trường Phong gọi bọn chúng ,"Chờ một chút!"
Hai tiểu gia hỏa gấp đến độ chịu nổi,"Cha... chúng thể trì hoãn nữa... đào hố... nếu sẽ kịp ..."
Sở Cẩm Niên nức nở, nó thật sự sợ hãi.
Nó nương mãi mãi ở bên cạnh bọn họ, nương bắt .
Sở Trường Phong trượt xe lăn,"Đi, chúng hậu viện."
Đoàn tới hậu viện, Thẩm Chỉ vẫn còn đang ngẩn .
Thấy con Thẩm gia tra tấn đến cả đầy máu, lập tức dừng bước.
Ánh mắt Sở Trường Phong rơi Thẩm Chỉ.
Nàng gầy yếu, quần áo màu xanh dính máu, ngay cả mặt cũng .
Biểu cảm lạnh lùng.
Thẩm Chỉ ngơ ngác mặt Thẩm mẫu, nàng giọng của bọn họ, bọn họ đến.
Cho nên bọn họ đều thấy, thấy bộ dáng đáng sợ của nàng lúc .
Bọn họ lẽ sẽ nghĩ rằng nàng là một con quỷ, một kẻ g.i.ế.c .
Thẩm Chỉ dám đối mặt với bọn họ.
Hai bên trầm mặc hồi lâu, Thẩm Chỉ bỗng nhiên gian nan mở miệng,"Tất cả đều là của , sẽ giải quyết bọn họ, bảo đảm bọn họ sẽ dám tới nữa."
Nói xong, nàng vẫn bọn họ một cái.
"Chỉ Chỉ."
Bỗng nhiên, Sở Trường Phong gọi nàng một tiếng.
Thân thể Thẩm Chỉ run lên.
Sở Trường Phong dời cửa viện ngã mặt đất sang một bên, xe lăn từng bước từng bước tới bên cạnh nàng.
Chàng chằm chằm hai con Thẩm mẫu nửa sống nửa c.h.ế.t, lúc mới đưa tay sờ sờ đầu Thẩm Chỉ,"Chỉ Chỉ, đừng sợ..."
Tay run rẩy, vì sợ nàng, mà là sợ nàng vì chuyện mà liên lụy.
"Nàng... Nàng ngốc ? Đây là hai mạng ... bọn họ còn là nương và của nàng..."
Thẩm Chỉ ngơ ngẩn mà ,"Ta tuyệt đối sẽ để bất cứ ai tổn thương ... tuyệt đối ..."
Trái tim Sở Trường Phong thắt , nhẹ nhàng ôm lấy nàng,"Ta cái gì ... đáng giá để nàng như ..."
Thẩm Chỉ mím môi,"Ta cảm thấy là nhất, chính là nhất, cho dù tàn phế, tê liệt, , ... đều là nhất..."
"Sở Trường Phong... thứ gì chân chính thuộc về , là một trong ít thứ , sẽ để cho bất luận kẻ nào khi dễ, bất luận kẻ nào!"
Sở phụ Sở mẫu cũng dám , trong lòng tràn đầy lo lắng, sợ con Thẩm gia khác phát hiện.
Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc vẫn nức nở, nước mắt chảy ngừng.
Không qua bao lâu, Lâm Tranh chậm rãi tới,"Hai con... đừng nữa, tiên chúng nghĩ cách xử lý hai ..."
lúc , đột nhiên thấy một trận tiếng ồn ào.
"Chủ nhà, các ngươi ở ?
"Chắc là ở hậu viện, , chúng xem một chút!"
Đoàn đồng loạt về phía hậu viện.
Nghe thấy động tĩnh của nhiều như , lập tức sẽ phát hiện, trong lòng đều trầm xuống.
Trái tim Sở Trường Phong run rẩy, vội vàng kéo quần áo quấn chặt lấy Thẩm Chỉ.
"Chỉ Chỉ, đừng sợ, khác sẽ thấy, sẽ giấu nàng , ai nàng gì... Đừng sợ... Đừng sợ..."
Bởi vì sốt ruột, giọng của khàn khàn run rẩy, động tác kéo quần áo cũng đặc biệt vụng về.
Cuối cùng, khi tiếng bước chân của gần trong gang tấc, Sở Trường Phong trực tiếp ôm lấy nàng.
Nhóm Trương Đại Lực tới, thấy tình trạng thê t.h.ả.m của con Thẩm gia giờ phút , hít một khí lạnh.
Mười , mười thấy...
Chuyện giấu ... cũng thể giấu .
Các thợ thủ công sốc nên lời.
Sở Trường Phong mím môi, nhẹ giọng : "Cha nương, hai mang bon họ ném đến thôn của bọn họ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-185.html.]
TBC
Hai Sở Khiếu vội vàng gật đầu.
Các thợ thủ công dám gì, cũng ai việc .
Thấy Sở Trường Phong cọ xát dính máu, tất cả đều nghĩ là .
Mọi dường như đều coi các thợ thủ công gì, cũng sợ bọn họ thấy cái gì.
Rất nhanh, Sở Khiếu và Lâm Tranh đặt hai con Thẩm gia vẫn đang run rẩy lên xe đẩy.
Mắt thấy bọn họ sắp , Trương Đại Lực bỗng nhiên kéo xe bọn họ ,"Các ngươi đưa bọn họ về nhà? Vậy chẳng sẽ khác phát hiện ?"
Tất cả đều ngây ngẩn cả .
Trương Đại Lực mấp máy miệng,"Chờ buổi tối hãy đưa , lúc đó sẽ ai ."
Sở phụ Sở mẫu kinh ngạc .
Trương Đại Lực cúi đầu,"Hôm nay chủ nhà và bọn nhỏ khi dễ, đều là chúng chú ý, chúng cũng sai."
"Các ngươi chỉ là giúp nhà chúng công, liên quan đến các ngươi, các ngươi cần liên lụy ."
"Chúng thôi, dù trời tối, ai thấy, cũng là chúng ."
" đúng ."
Hốc mắt Sở gia phiếm hồng, cảm kích.
"Không cần, sẽ tự ."
Thẩm Chỉ nhàn nhạt ,"Chuyện thì tự gánh vác, là bọn họ tới trêu chọc , cái gì sợ?"
Nàng lau sạch m.á.u mặt, từ trong lòng Sở Trường Phong lui .
Vừa còn hủy thi diệt tích, nhưng căn bản cần thiết.
Sở Trường Phong ngơ ngẩn mà nàng.
Thẩm Chỉ tới bên cạnh xe đẩy, chằm chằm hai nửa sống nửa c.h.ế.t phía , nàng khẽ một tiếng,"Để cho bọn họ sống , sống bằng heo chó, để cho bọn họ nếm thử cảm giác tổn thương để ý là như thế nào."
Hai con Thẩm gia thấy lời nàng, cả đều run rẩy.
Thẩm Chỉ kéo xe đẩy,"Mọi cần theo , tự ."
Sở Trường Phong nghiêng đầu về phía Sở Khiếu,"Cha, đỡ con dậy một chút."
Sở Khiếu gật đầu, vội vàng đỡ đến bên cạnh Thẩm Chỉ.
Sở Trường Phong giơ tay đ.á.n.h một chưởng cổ nàng, Thẩm Chỉ lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mọi ngây dại.
Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc cũng sợ tới mức lời.
Sở Trường Phong xe lăn, ôm nàng trong phòng.
Lại nữa , : "Cha, vẫn là hai chúng thôi."
Sở Khiếu gian nan gật đầu,"Được."
Hai con Thẩm gia đưa về thôn, trong thôn thấy. Cả đám đều bộ dáng thê t.h.ả.m của hai dọa nhẹ.
Thẩm gia ngoại trừ hai Thẩm mẫu cùng Thẩm Vũ, còn một cha hết ăn , cả ngày lấy đ.á.n.h bạc mà sống.
Sở Khiếu đẩy xe trong sân nhà bọn họ, trực tiếp ném hai con Thẩm gia xe xuống đất.
Nghe thấy động tĩnh, Thẩm phụ cùng một nam nhân năm sáu mươi tuổi, dáng mập mạp .
"Nương nó! Tiểu Vũ!"
Thẩm phụ hô một tiếng, nhưng hai bọn họ quỳ rạp mặt đất, giống như hai con ch.ó c.h.ế.t, thể động đậy.
Nam nhân mập mạp bên cạnh dọa choáng váng, hai đều là m.á.u a!
"Vương viên ngoại ở chỗ đợi các ngươi một ngày, các ngươi... đây là đánh?"
Vương viên ngoại?
Sở Trường Phong về phía lão nam nhân trán đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch , đôi mắt híp , đáy mắt tựa hồ hiện lên một tầng hàn băng.
"Các cướp thê t.ử , còn bán con trai , thậm chí còn g.i.ế.c chúng ..."
Sở Trường Phong dừng một chút, lạnh lùng : "Ta cắt đứt gân chân của bọn họ, cũng cắt luôn đầu lưỡi của bọn họ, nếu các ngươi sợ, còn thể thử xem, chừng thể là mắt, lỗ tai, thậm chí thể là tay... và chân."
Thẩm phụ sợ tới mức xụi lơ mặt đất, Vương viên ngoại còn dám nhớ thương mỹ mạo nương t.ử gì, hoang mang rối loạn vội vàng bỏ chạy.