Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-12-03 13:37:43
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hốc mắt Thẩm Chỉ đỏ bừng,"Chàng gạt ... Niên Niên dọa chạy mất ... thấy, ... Niên Niên... gặp ác mộng ... nó chắc chắn sợ ..."

Nàng chỉ cảm thấy tâm như tro tàn, quan trọng nhất, quan tâm nhất của nàng đều thấy một mặt xí nhất của nàng.

Biết , đều , nàng ...

Trước nàng giống như một con chuột hôi thối sống trong cống thoát nước, đó nàng bò , nàng cho rằng cuối cùng cũng thể sống trời xanh mây trắng xinh .

Nàng cho rằng nàng còn là một nữa, cho nên ỷ bọn họ cũng nàng là ai, thối nát cỡ nào.

Dùng thể ngụy trang, nàng cố gắng cố gắng sống một nữa.

Lúc đầu lẽ nàng cũng thích bọn họ nhiều lắm, nhưng... nàng cố gắng đối với bọn họ.

Nàng trả giá tất cả để đối với bọn họ, hy vọng sống một nữa, thể dùng chân tâm đổi lấy chân tâm.

Nàng thực sự điều đó, và bây giờ bọn họ là tất cả những gì nàng .

bây giờ chính tay nàng hủy diệt.

... nàng hối hận.

Cho dù chặt hai nữ nhân thành trăm mảnh, nàng cũng hối hận.

Sở Trường Phong là bảo bối mà nàng dùng tất cả chân tâm để đổi lấy, nàng sẽ cho phép bất luận kẻ nào cướp tổn thương .

Ánh mắt nàng càng ngày càng lạnh,

"Sở Trường Phong, cho dù các ngươi đều sợ , cần , cũng hối hận."

Nàng bỗng nhiên bình tĩnh,"Những thứ nhận quá đủ , tất cả đều là các ngươi cho, cảm thấy đời từng hạnh phúc như , là đủ ."

Sở Trường Phong càng càng đau lòng hơn.

"Câm miệng!"

Chàng chịu nổi khi nàng tự c.h.ử.i bới chính , ghét bỏ chính , thậm chí hoài nghi sự thật lòng của bọn họ đối với nàng.

Chàng cúi đầu c.ắ.n lấy môi nàng, c.ắ.n thật chặt.

Chàng , dù chỉ một chút.

Hai mắt nàng trợn tròn, nước mắt chảy xuống, nàng mở miệng, nụ hôn nóng bỏng trộn lẫn với nước mắt mặn chát.

Hình như là đắng, nhưng hình như cũng là ngọt.

"Thẩm Chỉ, sẽ bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa nàng nữa, nàng chê , liền ăn vạ nàng cả đời."

Thẩm Chỉ: "Ta chê... là của , là thứ mà thể chiếm lấy..."

Sở Trường Phong nín mỉm ,"Ta đồ vật."

Thẩm Chỉ: "Được, ."

Cả hai đều bình tĩnh trở , hai ôm , Sở Trường Phong : "Thật sớm nàng nàng ."

Lông mi nàng run rẩy.

"Ta cũng nàng nước thần tiên, chân của thể lên đều là nhờ nước thần tiên."

"Vậy... sợ ?" Nàng cẩn thận hỏi.

"Sao sợ chứ?" Chàng thở dài,"Ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, thể tin , còn nữa, Chu Chu... Ta cũng ."

Nàng ngây .

"Ngày cha nương trở về, Chu Chu và nàng ở trong sân chuyện, đều ."

Thẩm Chỉ vội vàng về phía Sở Cẩm Chu bên cạnh,"Vậy... ... ..."

Nàng lập tức luống cuống, nếu con của đổi một linh hồn xa lạ, thể...

"Trước , đứa nhỏ đó chán ghét , từng cảm thấy là cha nó, giữa chúng lẽ tình cảm cha con gì, nhưng là..."

Chàng dừng một chút, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Sở Cẩm Chu, tiếp tục : " đứa bé thích, cho dù nó con của ... Ta cũng thích... Ta thậm chí sợ nó sẽ đột nhiên biến mất..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-187.html.]

Hốc mắt Thẩm Chỉ đỏ lên.

"Chỉ Chỉ, nàng nó từ tới, đúng ?"

Thẩm Chỉ khẽ mím môi,"Biết."

Nàng thở dài,"Tính , và nó là cùng một thế giới, đất nước chúng từng áp bức và chiến tranh tàn khốc, kẻ thù cướp đất và g.i.ế.c nhiều ."

"Có những thành phố t.h.ả.m sát mấy chục vạn , bọn họ vũ khí tiên tiến, còn vũ khí của chúng lạc hậu, quá nhiều c.h.ế.t trận, cuối cùng..."

Nàng về phía Sở Cẩm Chu,"Cuối cùng, ngay cả những đứa trẻ tám chín tuổi cũng chiến trường... Bọn họ đều là tiểu hùng."

"Chàng ? Chu Chu của chúng đặc biệt... đặc biệt tuyệt vời! Cũng đặc biệt dũng cảm." Giọng của nàng bắt đầu run rẩy," Một nó vác t.h.u.ố.c nổ nổ c.h.ế.t mấy chục kẻ địch, đó liền đến đây."

"Sở Trường Phong... nó chỉ mới tám chín tuổi... nó sợ hãi đến mức nào? Nó khi c.h.ế.t nó ăn khoai lang, chỉ là khoai lang thôi nó liền cảm thấy hạnh phúc, c.h.ế.t cũng , nó thật sự dễ thỏa mãn a..."

Sở Trường Phong: "Sau đó thì ? Trận chiến đó."

Thẩm Chỉ khẽ nhếch môi,"Sau đó, đó chiến tranh thắng lợi, dù khó khăn, nhưng những tiền bối , bọn họ là vĩ nhân, là những khổng lồ..."

"Vậy còn nàng?"

"Ta?" Nàng mê mang một chút, lập tức tự giễu :" So với bọn họ, chính là con chuột thối."

Chàng nhíu mày.

"Khi hai ba tuổi, xin ăn, nhặt rác, ăn cắp... và đó đưa đến viện phúc lợi, nơi nuôi dưỡng trẻ mồ côi."

"Vì tranh đoạt đồ ăn hoặc là đồ chơi, những đứa trẻ còn giống đứa trẻ, bọn họ khi dễ, tuy rằng nhát gan sợ hãi, nhưng cũng sẽ trả , còn nghĩ đến việc g.i.ế.c bọn họ..."

Sở Trường Phong nhẹ nhàng xoa đầu nàng,"Không nữa, ."

"Sau đó trưởng thành, mở một Nông Gia Nhạc, ừm... Xem như là quán cơm nhỏ , cuộc sống khá hơn một chút, nhưng cẩn thận tới nơi ."

Chàng dùng trán dán trán nàng, gì khác, chỉ cảm thấy đau lòng, trái tim như nổ tung.

Thẩm Chỉ: "Cho nên, thể so với Chu Chu, Chu Chu là bội phục, sùng kính, là tiểu hùng."

Sở Trường Phong: "Chu Chu của chúng nhất định sẽ lớn lên thật , chúng sẽ cho nó tất cả những gì mà nó từng , bộ đều cho nó."

Nàng bất đắc dĩ ,"Niên Niên và Mộc Mộc của chúng cũng , cũng cho bọn chúng thật nhiều thật nhiều, là cô nhi ai cần thì thôi thì thôi, nhưng bọn chúng , bọn chúng còn chúng ."

"Ừ."

TBC

Bọn họ nhỏ giọng trò chuyện, tiểu gia hỏa ở bên cạnh bọn họ nắm chặt nắm đấm, c.ắ.n chặt môi, nhưng nước mắt vẫn chảy , ướt gối từ lúc nào.

Sở Cẩm Chu thật cẩn thận dán lưng Thẩm Chỉ, cố gắng hấp thụ sự ấm áp của nương.

Cha sẽ đem tất cả những gì nhất đều cho nó...

ngừng , chuyện may mắn nhất trong đời nó lẽ là gặp cha và nương...

Có lẽ là nhà.

Cha và nương đem những thứ nhất cho nó, nó nhất định cũng sẽ đem những thứ nhất cho bọn họ.

Ngày hôm .

Sáng sớm tỉnh , Thẩm Chỉ liền vội vàng cho Sở Trường Phong uống nước linh tuyền, còn dùng nước linh tuyền lau miệng vết thương cho .

Vết thương chân còn giống như mới thương ngày hôm qua nữa, mà kết vảy thật dày.

"Hôm nay chân cảm giác ?" Thẩm Chỉ hỏi.

Sở Trường Phong bóp bóp hai chân, lắc đầu,"Không ."

"Đừng sợ, chúng lập tức thành, cho lão đại phu xem, khi ông cách."

"Được, lời nàng."

Lúc bọn họ , ba tiểu gia hỏa còn tỉnh, Lâm Tranh ở trông bọn chúng.

Sở Khiếu cùng bọn họ.

 

Loading...