Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-12-04 23:15:38
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoai tây hầm mềm, mang theo mùi thịt kho tàu, mang theo vị ngọt thanh tự nhiên.

"Ăn ngon!"

Sở Trường Phong tán dương.

"Đây là cái gì nha?"

Mấy tiểu gia hỏa tò mò lên xem, Sở phụ Sở mẫu cũng gắp một miếng nếm thử.

"Sao chừng từng ăn qua thứ ? Thẩm Chỉ, đây là đồ ăn con mua trong huyện thành ?"

Thẩm Chỉ: "Cha, qua một thời gian nữa cha sẽ là cái gì."

Khoai tây trồng trong gian, nàng chút giải thích như thế nào, bất kể giải thích như thế nào bọn họ đều sẽ hoài nghi.

Đơn giản tiên liền .

"Hô a... cái ... cái thật kỳ quái, ăn ngon như ..."

Sở Cẩm Niên ăn khoai tây nóng hổi, nhịn thè lưỡi.

"Món ngọt ngọt, ăn ngon lắm!" Mộc Mộc .

Loại khoai tây thể là do dùng nước linh tuyền tưới qua, cho nên mùi vị đặc biệt ngon, vị ngọt nồng.

Thẩm Chỉ cảm thấy khoai tây cho dù trực tiếp nấu lên cũng sẽ ngon.

Khoai tây thịt kho tàu trộn với cơm càng là nhất tuyệt, nước canh đậm đà tưới lên cơm, cơm mềm mại trộn lẫn mùi thịt, thơm ngon vô cùng.

Canh đậu hũ cải trắng thanh ngọt giải ngấy, đậu hũ dùng dầu chiên qua, bọc trong nước canh thanh ngọt, c.ắ.n một miếng, nước canh liền tan chảy trong miệng.

Sở Trường Phong đặc biệt thích món canh , uống liên tiếp hai chén.

Đến tối, đột nhiên trời đổ mưa to.

Bên ngoài gió thổi mạnh, lạnh lẽo.

Ba tiểu gia hỏa vệ sinh đều vội vàng chạy về.

"Lạnh quá! Có sắp đến mùa đông ?"

Sở Cẩm Niên cảm thấy mỗi lạnh như , mùa đông liền sắp tới .

Thẩm Chỉ: "Còn sớm mà, cách lúc tuyết rơi ít nhất còn một tháng rưỡi nữa."

"Nương, nhà mới của chúng khi nào mới thể xây xong? Mùa đông chúng thể ở nhà mới ?"

"Có thể!"

Hiện tại, nhà mới xây gần xong phần khung chính, qua một đoạn thời gian nữa là thể xây nóc nhà, xây xong nóc nhà, tu sửa một chút, là thể chuyển nhà.

Nói đến chuyển nhà, Thẩm Chỉ đột nhiên nhớ tới một vấn đề lớn!

Gia cụ xong!

Còn nhiều gia cụ thiết kế xong.

Sở Trường Phong ở bên cạnh : "Giường của bọn nhỏ thiết kế xong ? Muốn giường khác, ngăn tủ gì gì đó, thể trực tiếp với thợ mộc một tiếng, qua vài ngày trực tiếp lấy là , cần phiền toái như ?"

"Bất quá, giường tầng mà nàng thiết lấy về sẽ trông như thế nào? Nhóm tiểu gia hỏa lẽ sẽ thích."

Thẩm Chỉ: "Nam hài nhi mà, thích chơi cùng ."

Khóe miệng Sở Trường Phong cong lên,"Giường ... Ta cũng thử một chút, thật đặc biệt."

Thẩm Chỉ khẽ : "Không , nếu như thích như , đến lúc đó liền ngủ cùng bọn chúng , ngủ một , thoải mái a!"

Sở Trường Phong nghẹn họng,"Ta chỉ là tò mò, cảm thấy thú vị, ngủ cùng nàng?"

Thẩm Chỉ nhếch khóe miệng,"Vậy thì , vài nha, cùng ngủ lâu, liền đối với chán..."

"Ta !" Sở Trường Phong gấp đến độ mặt đỏ bừng.

"Chụt-" Thẩm Chỉ hôn lên mặt một cái,"Ta đùa đấy! Sao thú vị như ? Ha ha ha..."

Sở Trường Phong vẻ mặt ai oán.

Thẩm Chỉ thiết kế giường của lớn xong, thiết kế ghế dài chỗ dựa, đến lúc đó chút đệm lót, là thể sô pha.

Còn một cái bàn rộng rãi.

Bàn và bàn khác nhiều lắm, thể dùng nó ăn cơm, cũng thể đặt chút nước và hoa cỏ đó.

Trong phòng khách còn đặt hai cái tủ bát, trong phòng bếp cũng cần giá chuyên để đồ ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-201.html.]

Thẩm Chỉ bận rộn đến hơn nửa đêm, vẽ những thứ cần dùng cũng gần đủ hết, nàng mệt mỏi duỗi lưng một cái.

Nghiêng đầu một chút. Sở Trường Phong sấp bên cạnh nàng ngủ .

Chàng xe lăn, đầu gối lên hai tay, khuôn mặt tuấn mỹ cánh tay ép đến biến dạng.

TBC

Bộ dáng ngủ đặc biệt ngoan ngoãn, thoạt ... tựa như một tiểu bảo bảo.

Nhìn chằm chằm vài , Thẩm Chỉ đột nhiên , nàng phát hiện, hình như giống Niên Niên.

Hai cha con ngủ giống như đúc.

Nàng lắc đầu, nhéo nhéo lỗ tai ,"Sở Trường Phong... Mau tỉnh , chúng ngủ."

"Ừm..."

Sở Trường Phong ngủ say, nàng gọi, liền mơ mơ màng màng tỉnh , chớp đôi mắt buồn ngủ Thẩm Chỉ.

Lông mi nhẹ nhàng chớp, bỗng nhiên đầu về phía nàng.

Chàng dựa bả vai Thẩm Chỉ, nhỏ giọng : "Chỉ Chỉ, nàng... nàng xong việc ? Nàng mệt ?"

Thẩm Chỉ nhẹ nhàng xoa đầu , dịu dàng : "Không mệt, chúng thôi, ngủ thôi."

Chàng gật đầu.

Đẩy đến bên giường, Thẩm Chỉ đỡ ,"Nào, từ từ lên giường."

Chân Sở Trường Phong rơi mặt đất, hai tay chống giường leo lên, bỗng nhiên động tác cứng đờ.

"Làm ?"

Sở Trường Phong nàng một cái, nhanh chóng vuốt ve chân của , vuốt ve một lúc, đáy mắt nổi lên nước mắt, ôm chặt lấy Thẩm Chỉ.

Động tác của quá đột ngột, Thẩm Chỉ chú ý, ngã xuống, nàng cũng khống chế mà rơi xuống, hai liền ngã xuống giường.

Thẩm Chỉ chút mơ hồ,"Sở Trường Phong... rốt cuộc ?"

Sở Trường Phong dùng sức mút môi nàng một cái, tiếp theo nâng mặt nàng lên, nụ hôn rậm rạp giống như hạt mưa rơi xuống.

Thẩm Chỉ hôn càng .

"Chỉ Chỉ, chân của ... cảm giác!"

Sở Trường Phong ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vai nàng,"Chỉ Chỉ... sẽ như mãi... ... ..."

Chàng chút năng lộn xộn, kích động mà hốc mắt phiếm lệ.

Thẩm Chỉ kịp phản ứng, mặt lộ vẻ vui sướng ,"Trường Phong!!!"

Nàng vội vàng từ trong n.g.ự.c lui ngoài,"Chàng cứ như , bóp chân cho xem cảm giác thế nào!"

Sở Trường Phong vội vàng gật đầu,"Ừ!"

Khó khăn nuốt nước miếng, nàng xổm xuống, thử xoa nhẹ chân ,"Thế nào?"

"Cảm giác... rõ ràng..." Tim Sở Trường Phong đập đặc biệt nhanh.

Thẩm Chỉ tiếp tục xoa bóp,"Có giống cảm giác đây khi phục hồi chức năng ?"

"Chỉ Chỉ... cảm giác bây giờ... giống như khi thương, đau cũng tê."

Thẩm Chỉ mím môi,"Sao đột nhiên ..."

Lần chân của là từng chút từng chút từ từ lên, nhưng lúc đây như .

Hôm qua còn cảm giác, hôm nay đột nhiên liền ? Này quá thần kỳ!

"Vậy... chúng thử xem... thể lên ?"

Đặt tay lên vai , nàng ôm eo chậm rãi dậy.

Hô hấp Sở Trường Phong đều run rẩy , khi thẳng lên, chân của dấu hiệu xụi lơ, hai liếc , đáy mắt đều là nước mắt.

"Chỉ Chỉ... Ta... Ta thử xem..."

"Được..." Giọng của nàng đều khàn .

Chàng thử bước một bước, nàng liền vội vàng hỏi: "Thế nào?"

Sở Trường Phong gì, về phía một bước.

Tiếp theo, nhẹ giọng : "Chỉ Chỉ, nàng buông , tự thử xem."

Thẩm Chỉ ngây một chút, trái tim cũng sắp nhảy ngoài.

 

Loading...