Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-12-04 23:15:47
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba ngày nay, trong thôn hoặc là , hoặc là liều mạng xoay sở tiền bạc.

đều là nông dân mặt hướng đất đỏ lưng hướng lên trời, thoáng cái xuất ít nhất mười lượng, tất cả kêu khổ ngừng.

Thời gian qua hai ngày, hai nhà Thạch Đầu và Ngưu Ngưu tới.

Bọn họ do dự một hồi lâu, mới vay tiền.

Hai nhà bọn họ hiện giờ mặc dù hỗ trợ trong tiệm cơm của Thẩm Chỉ, tiền công mỗi tháng cũng thấp.

mùa đông mua áo mới cho hài t.ử trong nhà, thêm chăn dày, thoáng cái tốn ba lượng bạc.

Hiện giờ đột nhiên lấy năm lượng, bọn họ vẫn là thiếu một chút.

Thẩm Chỉ trực tiếp lấy cho bọn họ.

Người hai nhà đỏ hốc mắt, ở Sở gia một hồi lâu, vẫn luôn tức giận mắng thời đại , vương triều .

Sau đó, Lâm gia gia cũng tới, bây giờ ông ở tại nhà cũ Sở gia, mỗi ngày đậu hũ, tàu hũ ky gì đó, mỗi tháng đều tiền công, cháu trai mỗi ngày đều thăm ông, cuộc sống trôi qua khá.

ở tuổi , ông vẫn phục vụ lao dịch, ông vốn là tiền, mới việc kiếm sống.

Thật sự , chỉ thể mặt dày cầu xin Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ.

Mộc Mộc đỏ mắt, cũng .

Thẩm Chỉ: "Lâm bá, bá yên tâm, bây giờ bá việc cho nhà, chúng sẽ giúp bá giao, bá cần lo lắng, mỗi ngày việc cho ."

Lâm gia gia cảm kích dập đầu mấy cái, Mộc Mộc cũng dập đầu theo.

Thẩm Chỉ vội vàng đỡ bọn họ lên.

Lâm gia gia nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào : "Năm năm để cho chúng xây cái gì Thông Thiên các, ba năm bắt đ.á.n.h trận, hôm nay xây hành cung Yêu Nguyệt gì đó... hoàng đế như ... xứng..."

TBC

Lâm gia gia cũng rảnh lo cái gì, tự mắng.

nhà ai mà mắng chứ?

Có vài nhà phân gia, một nhà năm sáu lao động, trả nổi nhiều tiền như , chỉ thể giữ mấy , đưa mấy lao dịch.

ai , trở thành vấn đề khó khăn lớn, nhà nhà đều cãi .

Ba ngày nay trong thôn rối loạn.

mặc kệ như thế nào, ngày thứ ba vẫn đến.

Quan sai đến, tiền, giao bạc liền tránh một kiếp.

những tiền, cho dù , cũng kéo .

Rất nhiều ngay cả một bộ quần áo dày cũng , chỉ mặc áo khoác bằng hoa lau.

Lần , lành ít dữ nhiều.

Trong thời gian ngắn, khắp nơi trong thôn đều là tiếng .

Trơ mắt từng ngươi nam nhân tráng niên bắt , nhưng tất cả cái gì cũng .

Ba ngày nay thật sự quá loạn, cũng tâm tình gì mở cửa hàng, lúc Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong khai trương nữa, trong tiệm vắng vẻ.

Khách quen trong huyện thành đều tới, hỏi mới , thì trong huyện thành mỗi nộp mười lượng!

Bao nhiêu đào rỗng túi, gì còn đến ăn gà om cay.

Trong huyện thành đều trở nên vắng vẻ, chỗ Lâm Thủ Tài và Lâm Hữu An mỗi ngày đều xếp hàng, hôm nay bán mấy con gà nướng.

Trong lòng Thẩm Chỉ nặng trĩu,"Trường Phong, mùa đông e rằng cửa hàng của chúng mở nổi nữa ."

Sở Trường Phong vỗ vỗ vai nàng,"Không mở thì mở, dù cửa hàng vốn là của chúng , cũng cần tiền thuê, mở nhiều nhất chính là kiếm tiền, sang năm tính."

Nàng thở dài,"Cũng chỉ thể như ."

Liên tiếp ba ngày, cửa tiệm đều thể giăng lưới bắt chim, Thẩm Chỉ liền đóng cửa tiệm.

Mấy ngày nay trời đổ tuyết, thời tiết cũng trở nên càng ngày càng lạnh, sắc mặt Sở Khiếu ,"Năm nay chỉ sợ sẽ bão tuyết, chúng tích trữ nhiều lương thực và thịt."

Sở Trường Phong: "Tuyết năm nay lớn hơn bao giờ hết, để phòng ngừa vạn nhất, còn chặt thêm củi, mua thêm than."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-210.html.]

Thẩm Chỉ: "Ngày mai và nương sẽ huyện thành mua lương thực, thuận tiện mua thêm chút bông và vải dệt, Trường Phong và cha sẽ chặt thêm củi."

"Nếu thể, lên núi xem thử, bắt thỏ rừng gà rừng gì gì đó."

"Cá cũng thể bắt một chút, cá thể đông lạnh, cũng thể thành cá khô."

"Được!"

Người lớn nghiêm túc thảo luận, mấy tiểu gia hỏa bên cạnh bọn họ, chăm chú lắng .

Sắp xếp xong xuôi chuyện ngày hôm , cả nhà ngủ sớm.

Sáng sớm hôm , Thẩm Chỉ và Lâm Tranh huyện thành, Sở Trường Phong và Sở Khiếu thu dọn thỏa đáng cũng núi.

Sở Cẩm Chu từ lúc nào, đột nhiên đổi một quần áo rách,"Cha, gia gia, con cùng hai đốn củi! Con thể khiêng củi, cũng thể bắt thỏ hoang."

"Hồ nháo!" Sở Trường Phong nghiêm giọng,"Con theo chúng núi gì? Chúng chỉ đốn củi, còn sâu núi xem, con cũng chuyện , con ở nhà trông hai , các con trông chừng nhà chúng thật kỹ, vạn nhất tới thì ?"

Sở Cẩm Chu cau mày,"... nhưng mà..."

Sở Trường Phong vỗ vỗ bả vai nó,"Ngoan, con là con trai lớn nhà , trông các trách nhiệm cũng nặng, bây giờ là thời kỳ mấu chốt, chúng phân công hợp tác, lời."

Sở Cẩm Chu đành đồng ý.

Khi Sở Trường Phong và Sở Khiếu đốn củi chân núi, còn gặp vài thôn dân.

Tất cả đều là mùa đông đông lạnh tới, thời tiết đột nhiên biến hóa lớn như , bọn họ cũng tình huống lạc quan, đều sớm chuẩn .

Hai cha con chặt củi hơn nửa ngày, liền núi.

Trong thời gian , nhiều động vật đều ngủ đông, núi ít thấy con mồi.

Sở Trường Phong hy vọng thể đụng heo rừng, lúc heo rừng thể bán, bộ thành thịt khô dự trữ ăn.

Chỉ là, đáng tiếc, bọn họ ở trong rừng đợi đến nửa đêm, cũng phát hiện tung tích con mồi cỡ lớn, cũng may săn ba con thỏ rừng, hai con gà rừng, cũng tính là uổng phí một chuyến.

Ngày hôm , Sở Trường Phong và Sở Khiếu buổi sáng tiếp tục đốn củi, buổi chiều vẫn núi.

Còn Thẩm Chỉ thì dẫn Lâm Tranh bờ sông bắt cá.

Nàng mất nhiều ngày mới một tấm lưới cá, lúc thể thử xem.

Ba tiểu gia hỏa Sở Cẩm Chu đội mũ lông ấm áp, cũng theo tới bờ sông.

Thẩm Chỉ thả lưới xuống, lên thượng nguồn xua cá một lát, qua một canh giờ, mới thu lưới .

"Oa!! Nương! Có cái gì!"

Lưới cá nặng, hẳn là nhiều thứ.

Thu lưới, Thẩm Chỉ thấy bên trong lưới cá bốn năm con cá trắm cỏ lớn, mỗi con chừng bảy tám cân.

Ngoại trừ cá trắm cỏ, còn một cá trích nhỏ.

Mà đặc biệt nhất là một ít cá nhỏ dài màu trắng bạc.

Cá nhỏ dài hơn ngón tay và to như ngón tay .

Thẩm Chỉ thấy trong lòng vui vẻ, loại cá bạc dinh dưỡng, cũng thơm, đây ở hiện đại, cũng dễ mua, hơn nữa giá cả còn đắt.

Đây chính là thứ !

Mà mấy tiểu gia hỏa sửng sốt.

"Ai nha, là cá nhỏ ? Mấy con cá nhỏ còn thả sông, phiền quá."

"Loại cá ăn ?"

"Nhỏ như , chừng đều là xương."

Lâm Tranh: "Thẩm Chỉ, loại cá nhỏ chúng lấy ?"

Người trong thôn hầu như bắt cá mùa đông, bắt cá cũng đều là ăn cá lớn, loại cá nhỏ bình thường đều vứt bỏ, ai nguyện ý ăn.

"Nương, đây chính là thứ !"

 

Loading...