Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-12-04 23:15:50
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Trường Phong hừ một tiếng, mới buông nàng .

Thẩm Chỉ dậy, chỉ quần áo của ,"Cởi ."

Sở Trường Phong nheo mắt ,"Hả? Ồ... Nàng tới? Nàng tự tới ?"

"Cởi ! Nhiều lời như !"

Chàng mím môi, do dự một chút, mới bắt đầu cởi quần áo.

Cởi xong, khí ngưng trệ.

Thẩm Chỉ mặt chút đổi, cũng lời nào.

Sở Trường Phong há miệng,"Chỉ Chỉ... ..."

Nàng chằm chằm thật lâu, mới vươn ngón tay tới gần mấy vết cào bụng , m.á.u vẫn còn chảy , cũng lúc đau bao nhiêu.

Nước linh tuyền từng chút từng chút thẩm thấu miệng vết thương của , mắt thấy vết thương kết vảy, Thẩm Chỉ mới thu tay .

Làm xong những thứ , nàng tự trong chăn, cuộn tròn thành một cục, mặt hướng về vách tường, cũng chuyện với nữa.

Sở Trường Phong chột sợ hãi,"Chỉ Chỉ..."

Nàng cuộn nhỏ xíu, mở cánh tay, cố gắng ôm nàng trong ngực, hai tay còn nắm chân của nàng.

Chân cô lạnh buốt, giống như tảng băng, mỗi ngày ủ đến nửa đêm mới ấm lên.

"Chỉ Chỉ... đừng tức giận."

"Làm nàng phát hiện ?"

Nàng đạp đạp chân,"Chàng đừng nắm chân , bẩn ?"

"Ta nắm!" Bàn tay của rộng lớn nóng hầm hập, nắm lấy cảm giác hai chân dần dần bắt đầu ấm lên.

"Hừ! Ai cần xum xoe!"

"Nói , phát hiện ?"

Thẩm Chỉ trở , dẩu miệng,"Quần áo của lúc ngoài như thế nào cho rằng ?"

Sở Trường Phong hôn nhẹ lên mặt nàng,"Sao nàng thông minh như ? Ta , nàng là quá yêu , bất cứ chỗ nào nàng đều quan sát cẩn thận."

"Không hổ."

Cô rũ mắt, nắm lấy quần áo vuốt ve,"Lần thương trở về thì cho , đừng gạt ... nước linh tuyền, thể trị thương cho ."

Sắc mặt Sở Trường Phong hề cà lơ phất phơ,"Được, xin , để cho nàng lo lắng."

Nàng mím môi, vành mắt nhịn đỏ lên.

Sở Trường Phong thấy lập tức gấp đến độ ,"Chỉ Chỉ... Làm ? Đừng a..."

"Chỉ Chỉ... thương, nhất định trở về sẽ ! Nói cho nàng tiên! Ta bảo đảm!"

"Nàng đừng ... Ngoan a..."

Thẩm Chỉ nghiêng đầu,"Ta... ... chỉ... chỉ là thể thấy thương, thương... liền nghĩ đến chân thương, ... sợ..."

Giọng của nàng run rẩy, khiến đau lòng đến thể thở nổi.

"Đừng ... Ta sẽ thương, , sẽ bao giờ thể tổn thương nữa."

"Chỉ Chỉ... đừng , ?"

Nàng lau nước mắt, cố gắng hòa hoãn cảm xúc.

Một lát , tâm tình nàng mới khá hơn một chút.

"Chân lạnh, sẽ lạnh, buông ."

Sở Trường Phong lắc đầu, nghĩ một lát, sang bên giường, đem chân của nàng nhét trong ngực,"Ta ủ ấm cho nàng."

Ngón chân Thẩm Chỉ co , nhếch khóe miệng,"Lát nữa tới ôm ngủ."

"Được, ủ ấm xong liền tới."

Thời gian dần dần trôi qua, chờ chân nàng ấm áp, mới trở bên cạnh nàng, hai chân kẹp bàn chân của nàng, ôm nàng trong ngực, lúc mới nhắm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-213.html.]

Thẩm Chỉ cọ cọ n.g.ự.c , mơ mơ màng màng lẩm bẩm,"Tướng công..."

Sở Trường Phong hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng,"Ngủ ."

Sáng sớm hôm , Sở Trường Phong, Sở Khiếu và Thẩm Chỉ mang hươu và gấu tới huyện thành.

Thứ vẫn bán cho tiền, bọn họ mới nguyện ý giá cao, vì thế Thẩm Chỉ trực tiếp mang đến Tần phủ.

Nghe thấy Thẩm Chỉ đến, Tần Cửu An mang theo Tần bà t.ử vội vã chạy cửa.

Vừa thấy Thẩm Chỉ, còn đến gần, hân bắt đầu gọi: "Thẩm Chỉ, giờ ngươi mới đến? Ngươi đến mở cửa hàng ? Mỗi ngày đều đến nhưng thấy ngươi?"

Thẩm Chỉ ngẩn ,"Cửa hàng của hiện tại buôn bán, trong huyện thành giao nhiều tiền như , gì còn đến ăn? Hơn nữa gió lớn tuyết lớn, lười đến, chờ đến đầu xuân ."

TBC

Tần Cửu An trừng mắt cô: " ăn, là hôm nay ngươi cho một bữa cơm ? Giá cả dễ ."

Tần bà t.ử vẻ mặt chờ mong,"Đến đây đến đây , thiếu gia nhà tiền!"

Thẩm Chỉ lắc đầu,"Tần thiếu gia, Tần bà bà, hôm nay tới là cho các ngươi xem đồ ."

Tần Cửu An sửng sốt.

Thẩm Chỉ vẫy tay, Sở Trường Phong và Sở Khiếu đẩy hươu và gấu sân.

Tần Cửu An trừng mắt.

Tần bà t.ử ngây ,"Các ngươi thế nhưng bắt hươu và gấu? Thời tiết cũng dám núi?!"

Tần Cửu An thì khiếp sợ chân của Sở Trường Phong, đến gần vài bước, phát hiện thế nhưng cần ngửa đầu!

Hắn vội vàng lui về phía , về phía Thẩm Chỉ,"Hắn... chân khỏi ? Khi nào thì khỏi? Sao ?"

Thẩm Chỉ: "Đã lâu , chuyện quan trọng, ngươi vẫn nên xem hàng của chúng , ngươi cần ?"

Tần Cửu An ánh mắt phức tạp Sở Trường Phong một cái, Sở Trường Phong híp mắt tên nhóc chỉ cao đến bả vai , nhỏ như , cũng uy h.i.ế.p gì.

Thở dài, Tần Cửu An mới về phía hươu và gấu xe đẩy.

Hắn qua vài , đáy mắt lộ ánh sáng nhàn nhạt,"Đây chính là thứ , các ngươi bán thế nào? Ta mua hết."

Sở Trường Phong: "Hươu tám mươi lượng, gấu một trăm lượng."

Tần Cửu An khoát tay,"Tần a di, đưa tiền cho bọn họ, gọi chuyển đồ."

"Vâng, thiếu gia!"

Lấy tiền, cùng Tần Cửu An vài câu, mấy Thẩm Chỉ liền rời .

"Cha, Trường Phong, hôm nay chúng mua thêm nhiều than và bông."

Thẩm Chỉ ý định mua quá nhiều lương thực, dù trong gian của nàng nhiều dầu và gạo như , dùng xong sẽ thêm, căn bản là cần trữ.

Hiện giờ than mới là quan trọng nhất.

Than nếu như dùng hết, dùng củi để đốt, quá phiền toái, hơn nữa than củi đốt quá hun , trong phòng sương khói lượn lờ, thể .

Cuối cùng, Thẩm Chỉ mua hai loại than, một loại rẻ, một loại đắt, ước chừng mua một xe, tốn mười lượng bạc, bông và vải dệt cũng mua mười lượng bạc.

Có những thứ , trong lòng coi như thở phào nhẹ nhõm, mùa đông hẳn là cần sợ.

Mấy ngày kế tiếp, Sở Trường Phong cùng Sở Khiếu tiếp tục lên núi đốn củi săn thú.

Bất quá Thẩm Chỉ cho bọn họ sâu trong núi, để cho bọn họ săn một ít thỏ rừng gà rừng tự ăn.

Mà mỗi ngày nàng đều mang theo hai nhà Ngưu Ngưu và Thạch Đầu cùng đ.á.n.h cá.

Bọn họ đông lạnh cá trong sân, lúc ăn thì lấy một con, Thẩm Chỉ đưa cho hai nhà bọn họ một bình ớt bột ngũ hương lớn, mỗi hầm cá thêm một chút, sẽ ăn ngon hơn.

Liên tiếp qua vài ngày, nhiệt độ khí đột nhiên giảm xuống, Thẩm Chỉ đoán là từ âm hai ba độ giảm xuống âm mười mấy độ.

Các thôn dân dám ngoài, cũng bờ sông bắt cá.

Trời đông giá rét, tất cả thể khỏi cửa thì khỏi cửa.

Giao cho triều đình nhiều tiền như , còn dư tiền đặt mua chăn mền quần áo dày gì, chỉ thể một nhà chen chúc ở giường sưởi ấm, chỉ nhà xí cùng ăn cơm mới xuống.

Mà Sở gia bên , Thẩm Chỉ cũng cho Sở Trường Phong và Sở Khiếu lên núi nữa.

 

Loading...