Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-12-04 23:15:56
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Trường Phong vuốt áo khoác, kinh ngạc thôi,"Y phục tốn bao nhiêu tiền? Sờ thoải mái như , đắt ?"
Thẩm Chỉ: "Chàng đừng hỏi nó đắt , mặc , xem thử."
Khoảnh khắc mặc , ánh mắt Thẩm Chỉ sáng lên, vòng quanh một vòng, càng càng hài lòng,"Rất ! Chàng mặc nó, tuấn tú!"
Người vì lụa những lời quả thật sai, quần áo mặc lên , cả đều vẻ tự phụ.
"Chỉ Chỉ, quần áo bao nhiêu tiền?"
"Chàng yên tâm , đắt , loại áo khoác , mặc cái ấm."
"Sau đừng mua cho nữa, nàng nên mua cho một chiếc váy , nàng nhiều váy ."
"Ta hứng thú với quần áo, cũng quan trọng."
Nàng sửa sang vạt áo cho , tiếp theo vỗ tay,"Sau ngoài thì mặc cái , thể chắn gió."
Sở Trường Phong tuy rằng hiểu lắm, nhưng cũng bộ quần áo khẳng định rẻ, chỉ cần sờ là thấy khác biệt.
Chàng cởi , Thẩm Chỉ cho, nàng ở bên cạnh chằm chằm thưởng thức thật lâu, càng càng cảm thấy ánh mắt của !
Nhìn hai mắt nàng sáng lấp lánh, trong đôi mắt to tròn đều là hình bóng của , trong lòng liền mềm nhũn.
Ban đêm, gió tuyết đan xen, tiếng gió quanh quẩn giữa ruộng đất sơn dã, nhiệt độ hình như hạ xuống.
Lúc ngủ, từ lúc nào lưng nàng lộ ngoài chăn, Thẩm Chỉ nhịn chui trong n.g.ự.c Sở Trường Phong,"Trường Phong... Ta lạnh..."
Sở Trường Phong mơ mơ màng màng ôm lấy nàng, cánh tay lộ bên ngoài, đột nhiên cảm giác một trận lạnh lẽo.
Chàng mở mắt , kiểm tra bên cửa sổ một chút, cửa sổ quên đóng chặt, mở một khe hở, bên ngoài, từng khối tuyết lớn rơi xuống, gió cũng lớn, thấy trong lòng trầm xuống.
Gió tuyết thể lớn như ?
Thời tiết khắc nghiệt như ... Những xây hành cung... Liệu thể sống sót ?
Sở Trường Phong lập tức tỉnh táo.
Không, hoặc là , loại thời tiết , ngay cả trong thôn cũng khó mà chịu đựng nổi.
Thời tiết hôm nay thật sự bình thường.
"Trường Phong... Trường Phong... gì ? Chàng nhanh ôm , lạnh..."
Thẩm Chỉ nhắm hai mắt, mềm mại đưa tay kéo ,"Ôm ..."
Chàng thở dài, đóng chặt cửa sổ , ôm nàng trong ngực,"Ngủ ."
Ngày hôm , Thẩm Chỉ tỉnh , định bò dậy mặc quần áo, nàng đột nhiên rùng một cái, rời giường, quá lạnh.
TBC
Nàng đưa mắt quanh, nhưng thấy bộ quần áo chuẩn từ đêm qua.
Lúc , cửa phòng ngủ mở , Sở Trường Phong ôm quần áo ,"Tỉnh ?"
Nàng gật đầu.
Sở Trường Phong vội vàng tới bên giường,"Ta hơ ấm quần áo cho nàng , mặc sẽ lạnh nữa."
Thẩm Chỉ ngẩn , trong lòng ngọt ngào.
Quần áo mặc , ấm áp dễ chịu, nàng nhịn nheo mắt,"Thật thoải mái, thật ấm áp."
Sở Trường Phong sờ sờ đầu nàng, đó ôm lấy nàng,"Đi thôi."
Thẩm Chỉ đẩy vai ,"Đừng ôm như , mau thả xuống, mang giày."
Sở Trường Phong: "Yên tâm, giày của nàng cũng lấy hơ ấm , tất cả còn dậy."
Lúc nàng mới yên tâm thoải mái trong lòng .
Hai ở bàn sưởi ấm một hồi lâu, mới ấm áp.
"Ta ngoài xem thử, tối qua hạ nhiệt độ ? Cảm giác còn lạnh hơn hôm qua."
Mở cửa ngoài, một luồng khí lạnh như băng đập mặt, cảm giác cả đều đông cứng.
Bên ngoài là một lớp tuyết dày.
Một chân bước , tuyết ngập đến gần đầu gối.
Thẩm Chỉ sửng sốt, cau mày, tuy rằng tin tưởng, nhưng nàng đột nhiên ý thức , năm nay lẽ sẽ thật sự một trận tuyết tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-219.html.]
Tuyết lớn như , trời lạnh như , đại đa đều bởi vì nộp tiền, tiền mua quần áo giữ ấm hoặc là than.
Như ... Làm sống sót?
Còn những bắt xây hành cung, bọn họ đây?
Sở Trường Phong tới bên cạnh nàng, thần sắc ngưng trọng,"Chỉ Chỉ... Mùa đông năm nay... thể sẽ dài, sang năm e rằng dễ chịu."
Trong lòng Thẩm Chỉ run lên.
Chờ Sở Khiếu Lâm Tranh thấy tuyết bên ngoài, càng kinh hãi.
Bọn họ sống nhiều năm như còn từng thấy qua tuyết lớn như .
Chờ Lâm gia gia cũng rời giường, lớn chuẩn đồ tết, cũng cho các tiểu gia hỏa dật sớm.
Thời tiết lạnh như , cứ trong chăn , dậy cũng chẳng ích gì ngoài lạnh.
Thẳng đến gần trưa, Thẩm Chỉ cắt vài đĩa thịt dê cuốn, cá viên, còn chuẩn các loại rau dưa, mới gọi các tiểu gia hỏa dậy.
Thẩm Chỉ hơ ấm quần áo cho bọn chúng, mặc quần áo cũng cảm thấy lạnh.
Bọn chúng rời giường, đến nhà chính liền ngửi thấy mùi canh thịt dê nồng đậm.
"Oa! Thơm quá!"
Thẩm Chỉ múc cho mỗi một chén canh thịt dê,"Uống xong, chúng nhúng thịt."
Một chén canh thịt dê xuống, cả đều ấm áp.
Nồi sôi ùng ục, thịt dê chỉ cần nhúng một chút liền vớt lên, nhúng một vòng trong nước chấm, thơm c.h.ế.t !
"Ngon quá! Thơm quá!"
Ăn cơm xong, Lâm gia gia liền nhà cũ, tất cả cho ông .
"Lâm bá, thời tiết lạnh như , gì? Ở đây ấm áp hơn một chút, dù chúng cũng cùng đón năm mới."
Cùng đón năm mới?
Làm gì ai mời ngoài ăn tết ở nhà , Lâm gia gia ngượng ngùng, tuy ông nhiều cự tuyệt, nhưng mấy Thẩm Chỉ vẫn kéo ông ăn cơm.
Hiện tại đậu hũ, Lâm gia gia cũng việc gì , mà còn nhận hai trăm văn tiền lễ mừng năm mới.
Ông thật sự cảm thấy và Mộc Mộc như là tới nương nhờ nhà .
Việc , cơm ăn ít.
"Không !" Sở Cẩm Niên chắn mặt ông,"Lâm gia gia, tối nay còn ngủ cùng chúng con, chuyện xưa đêm hôm qua còn kể xong !"
"Ở , lạnh thế , về nhà nhóm lửa nấu nước." Sở Khiếu cũng lên tiếng.
Mọi cùng khuyên, cuối cùng, Lâm gia gia cũng từ chối hảo ý của bọn họ mà ở .
Ngày 30 tết, từ sáng sớm, Sở gia liền bắt đầu bận rộn chuẩn đồ ăn.
Giữa trưa ăn đơn giản, vì buổi tối còn ăn cơm tất niên.
Sau bữa trưa, Sở Khiếu và Sở Trường Phong mặc quần áo dày, mang theo lưới đ.á.n.h cá bờ sông, chuẩn bắt chút cá tươi.
Gió bên bờ sông lạnh lẽo, tóc, lông mi và lông mày của hai cha con đều phủ một lớp băng sương.
Sau nửa canh giờ vất vả đuổi cá, cuối cùng cũng kéo lưới lên.
Lưới đầy những con cá bạc nhỏ, hơn mười con cá trắm cỏ lớn và một ít tôm sông.
Thu hoạch cũng tệ!
Trừ bỏ những thứ còn vài con lươn.
"Cha, là thả mấy con về sông , dù nhà chúng cũng từng ăn."
"Thôi, đừng thả, dù cũng là thịt, nhà chúng ăn cũng thể đưa cho khác."
Sở Trường Phong gật đầu, bỏ tất cả thùng.
Hai lâu về, bọn trẻ trong nhà liền quỳ ghế, ghé mắt cửa sổ ngoài.
"Sao còn về nữa nhỉ? Một lát nữa lạnh cóng mất thôi!"
"Niên Niên, mấy đứa các con ngoan ngoãn xuống, việc gì thì lột tỏi , một lát nữa bọn họ liền trở ."