Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-12-04 23:15:57
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba tiểu gia hỏa lúc mới ngoan ngoãn xuống, hỗ trợ lột tỏi.
Không lâu , thấy tiếng mở cửa, bọn chúng ngẩng đầu lên và chạy mở cửa.
Sở Trường Phong cùng Sở Khiếu ở trong sân, trong tay xách theo hai cái thùng.
"Cha! Gia gia! Cuối cùng hai trở !"
"Có lạnh ? Mau nhà sưởi ấm!"
Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Chỉ từ trong bếp ,"Sao lâu như ?"
Nhìn băng sương đầu bọn họ, nàng vội vàng kéo Sở Trường Phong qua,"Hai mau xuống, quần áo đều cởi , quần áo để sẵn bên cạnh cho ấm , mau ."
Hai cha con quần áo, bên bàn sưởi, nhanh liền ấm lên.
"Chỉ Chỉ... hôm nay chúng bắt chút tôm, còn lươn..."
"Nếu nàng thì chúng giữ ăn, thì đưa cho khác."
Hai mắt Thẩm Chỉ sáng ngời,"Ăn! Lươn ngon lắm!"
Khóe miệng Sở Trường Phong nhếch lên,"Vậy chúng giữ nhà ăn!"
"Ừm!"
Có tôm, cá và lươn, cơm tất niên thêm vài món.
Khi màn đêm buông xuống, trong thôn vang lên tiếng pháo nổ, Sở Trường Phong cũng lấy pháo trong nhà đốt.
Âm thanh "bốp bốp" vang vọng khắp nơi, mấy tiểu gia hỏa phấn khích reo hò!
Trong phòng bếp, từng món ăn lượt khỏi nồi.
Măng hầm vịt khô, thịt khô xào ớt xanh, móng heo hầm, rau trộn dày heo, tôm hấp dầu, cá hầm cải chua, lươn xào cay, cá bạc chiên trứng, trứng xào cà chua, khoai tây sợi xào ớt xanh, canh thịt dê củ cải.
Các loại món ăn bày một bàn lớn.
Tất cả đồ ăn đều hâm nóng bên bếp lò, giờ phút vẫn còn nóng hổi.
"Oa oa oa... Thật nhiều đồ ăn thơm ngào ngạt!"
"Ta từng thấy những món !"
"Thơm quá!"
"Ăn cơm thôi!" Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong dọn chén đũa xong mới xuống.
Sở Khiếu và Lâm gia gia đến chảy nước miếng, hai chằm chằm những món ăn , bọn họ cho tới bây giờ từng trải qua năm xa xỉ như .
Bữa cơm tất niên, thể ăn thịt là tệ , nhưng hôm nay thì ? Tất cả đều là thịt!
Bất kể là món ăn nào cũng thơm đến tận đáy lòng.
Các tiểu gia hỏa càng vui mừng, bọn chúng ăn hưởng thụ.
Chưa từng ăn qua đồ ăn phong phú như , hôm nay thật sự là mở mang tầm mắt!
Thì bữa cơm tất niên là như !
Sở Trường Phong bên cạnh Thẩm Chỉ, ăn, gắp thức ăn cho nàng.
"Cái ngon, nàng ăn cái ."
"Cái cũng ngon, mau nếm thử."
"Chỉ Chỉ... Cái ! Đặc biệt thơm!"
Thẩm Chỉ chén của càng ngày càng đầy, thậm chí sấp thành một ngọn núi nhỏ, nàng bất đắc dĩ vỗ cánh tay ,"Đừng gắp nữa, ăn hết! Nhiều quá !"
Sở Trường Phong ăn một miếng lươn, gắp cho nàng,"Cái cũng ngon!"
"Ta thật sự ăn hết..." Nàng nhíu mày, vẻ mặt đau khổ,"Đừng gắp cho nữa."
Động tác của Sở Trường Phong dừng , lập tức an ủi: "Ăn hết cũng , thể giúp nàng ăn, đồ ăn thừa đều là của , nàng nếm thử nhiều một chút, nàng cực khổ một ngày !"
Thẩm Chỉ hừ nhẹ một tiếng,"Vậy ."
Đồ ăn trong chén, nàng ăn một nửa liền thật sự ăn nổi nữa.
Nàng kéo tay áo Sở Trường Phong,"Sở Trường Phong... ăn nổi..."
Sở Trường Phong một chút, nhíu mày,"Chỉ ăn một chút như ?"
"Ta no , cũng sức ăn của là bao nhiêu."
Sở Trường Phong thở dài, xoa xoa mặt nàng,"Nàng đó! Gầy quá, nên ăn nhiều một chút."
"Ta ăn nổi, sẽ giúp giải quyết mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-220.html.]
Sở Trường Phong liếc nàng một cái, đó kéo chén của nàng qua, bắt đầu ăn.
Nhìn ăn ngon lành như , một chút cũng chê, Thẩm Chỉ nhịn chằm chằm, ngay cả ăn cơm cũng như .
Ăn cơm xong, bên ngoài nổi gió, tiếng gió gào thét, phảng phất mang theo thê liệt kêu rên, khiến lòng cảm thấy bất an.
Ban đêm, Thẩm Chỉ trong lòng Sở Trường Phong, tiếng gió bên ngoài, thế nào cũng ngủ .
Nàng nhịn xê dịch thể, xoay .
Sở Trường Phong ôm chặt nàng,"Còn ngủ ?"
Thẩm Chỉ ôm cổ , vùi đầu n.g.ự.c ,"Trường Phong... sợ..."
"Sợ?" Chàng mở mắt,"Sợ cái gì? Sợ tiếng gió bên ngoài?"
Thẩm Chỉ: "Ta sợ tuyết tai."
Sở Trường Phong trầm mặc trong chốc lát.
Cho tới bây giờ nàng từng trải qua tuyết tai, nhưng ở thời đại hiện đại, năm nào tuyết lớn một chút cũng thể ảnh hưởng đến gieo trồng mùa xuân, đồng thời cũng ảnh hưởng đến thu hoạch cả năm.
Huống chi là ở nơi , lương thực lớn hơn trời, lớn hơn mạng?
Đầu xuân sẽ là quang cảnh gì?
"Đừng sợ, mặc kệ thế nào, chúng đều ở bên cạnh nàng, một nhà luôn ở bên , luôn sẽ cách."
Thẩm Chỉ rũ mi, nhẹ nhàng cọ cọ n.g.ự.c ,"Sở Trường Phong... nhất định bình an."
"Ừ."
Sở Trường Phong vuốt ve đầu nàng, dịu dàng dỗ dành,"Ngủ ... Ngủ ..."
Mùng một, bắt đầu thăm , chúc tết.
Thân thích nếu ở trong thôn liền một thăm một chút, nếu là ở xa thì còn cách nào, trời đông giá rét, thể .
Cả nhà Sở gia mới thức dậy, liền thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa , chỉ thấy Ngưu Ngưu, Thạch Đầu và Tiểu Tam Nha ở cửa, híp mắt chúc tết.
Ba tiểu gia hỏa mặc thật dày, gần như là đem tất cả quần áo dày đều mặc lên .
Cha bọn chúng vốn cho bọn chúng đến, nhưng ba tiểu gia hỏa nhất định tới chúc tết mấy Thẩm Chỉ, bọn họ lay chuyển , cũng chỉ thể mặc thật dày cho bọn chúng.
"Mau nhà! Ba các con, thời tiết lạnh như , tới đây gì?"
Thẩm Chỉ sờ sờ bàn tay nhỏ bé của bọn chúng, đều lạnh như băng.
"Thẩm thẩm, chúng con chúc tết thẩm!"
"! Chúng con mặc dày, sẽ lạnh."
Thẩm Chỉ kéo bọn chúng nhà,"Ai da... mấy các con a!"
"Đến sưởi ấm !"
Đưa bọn chúng đến bên cạnh bàn sưởi, Thẩm Chỉ nắm bàn tay của bọn chúng chà xát,"Mau đặt bên bếp lò sưởi ấm."
Ba tiểu gia hỏa nheo mắt , ấm nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể.
"Thẩm thẩm, Niên Niên, Chu Chu ca ca và Mộc Mộc ? Bọn họ ngoài chúc Tết ?"
"Chúng nó hả? Vẫn còn đang ngủ nướng kìa!"
"A?!" Ba tiểu gia hỏa sửng sốt," hôm nay là mùng một, chúc Tết nha!"
"Không cho bọn chúng , trời lạnh quá, để cho bọn chúng ngủ ."
Nói , Thẩm Chỉ cầm một mâm điểm tâm tới,"Ăn , hôm nay các con cứ ở nhà , đừng về nữa."
"Phải về, nương tỷ tỷ của con sẽ về chúc Tết, con lâu lắm gặp tỷ tỷ." Ngưu Ngưu .
Trương đại nương và Trương đại bá còn một đại nữ nhi, thành ba năm. Năm sinh con, lúc đó còn quá nhỏ nên về, năm nay chắc là sẽ về.
TBC
Thẩm Chỉ suýt chút nữa quên mất, tiểu gia hỏa còn một tỷ tỷ.
Nghe Ngưu Ngưu như , nàng mới nhớ , tỷ tỷ của tiểu gia hỏa mười hai tuổi thì cha mới sinh nó, giờ nó sắp chín tuổi , khi tỷ tỷ thành , nó vẫn còn là một nhóc con sáu tuổi.
"Nhà tỷ tỷ con ở ?"
"Ở... huyện bên cạnh chúng ! con từng đến đó."
Lúc , Lâm Tranh đến,"Chỉ Chỉ, tỷ tỷ của Ngưu Ngưu gả đến Dương Nhi Pha, con nhớ ?"
Thẩm Chỉ đúng là nhớ.
Lâm tranh: " mà, thời tiết thế , nếu xe bò trở về cũng mất mấy cái canh giờ, chỉ sợ..."