Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-12-04 23:16:05
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn họ khỏi cửa, Lâm gia gia vặn mang theo một bao quần áo lớn tới.

Mộc Mộc vội vàng chạy tới, ôm lấy chân ông.

"Gia gia."

Lâm gia gia sờ sờ đầu nó, run giọng gọi "Mộc Mộc".

Chỉ chốc lát , hai nhà Thạch Đầu và Ngưu Ngưu cũng tới.

Bọn họ đ.á.n.h xe bò, nhịn đau bỏ nhiều đồ vật trong nhà, cho nên hành lý tính là nhiều, chủ yếu đều là quần áo và lương thực.

Thời tiết lạnh, xe bò của bọn họ trống trơn, cũng thể tránh gió, nhưng xe ngựa Sở gia nhiều như .

Cuối cùng, quyết định để nữ nhân và trẻ em xe ngựa, còn đàn ông thì xe bò.

Sắp xếp xong, liền nhanh chóng xuất phát.

Xe ngựa cùng xe bò chậm rãi tới, tất cả đều nhịn đầu thoáng qua thôn trang nhỏ .

Các nam nhân nhao nhao đỏ hốc mắt, các nữ nhân nhỏ giọng .

Những đứa trẻ cảm nhận cảm xúc bi thương của lớn, cũng theo.

Bọn họ khỏi Tiểu Lâm thôn, dọc theo đường cũng dám dừng .

Sở Trường Phong thỉnh thoảng phía dò đường, nếu như đường gặp quan sai, chẳng là trực tiếp thể bắt bọn họ .

Cũng may một đường cũng coi như gió êm sóng lặng.

Đến buổi tối, cuối cùng cũng khỏi địa phận huyện thành.

Trời tối tiện lên đường, Sở Trường Phong liền tìm một căn nhà bỏ hoang để nghỉ ngơi.

Nhà tuy ở, nhưng thể che gió tuyết.

Mọi đều quấn quần áo dày nhất, còn đốt củi lửa, vây quanh cùng một chỗ cũng xua tan vài phần rét lạnh.

Các nam nhân vẫn xe bò, gió lạnh thổi qua, đều lạnh lẽo, sưởi ấm hồi lâu lửa, lúc mới ấm áp lên.

Ngoại trừ lạnh, chính là đói bụng.

Từng bụng đều kêu ùng ục, Thẩm Chỉ đặt nồi lên củi lửa, cho nước, thịt khô, rau khô cùng với các loại gia vị, đó bỏ mì sợi .

nấu sôi ùng ục, hương vị đặc biệt thơm.

Tất cả nhịn nuốt nước miếng.

Rất nhanh, trong tay mỗi đều bưng một chén mì sợi hút.

Tuy điều kiện đơn sơ, thể ở trong trời đông giá rét ăn một chén mì nóng hổi, là hưởng thụ như thần tiên .

"Các ngươi mà còn mì sợi mang theo, chúng ... Chúng chỉ mang theo gạo, mì và cá đông lạnh, mà còn ít nữa..."

Ăn xong, Trương đại nương bọn họ ngượng ngùng.

"Cũng thể luôn ăn của các ngươi, ngày mai liền ăn cá và gạo của chúng !"

Thẩm Chỉ: "Trương đại nương, các ngươi đừng nóng vội, đoạn đường của chúng dài lắm, về chắc chắn sẽ lúc cần các ngươi xuất lực!"

Trương đại nương: "Vậy , hoặc là chúng trực tiếp để lương thực ở chỗ các ngươi? Muốn dùng thế nào thì dùng."

"Không cần." Thẩm Chỉ bật .

Ăn cơm xong, cả nóng hầm hập, nhưng tất cả dám cách đống lửa quá xa.

Thẩm Chỉ tìm mấy tấm chăn lớn, Trương đại nương bọn họ cũng .

Mấy đứa nhỏ ôm , quấn chặt chăn.

Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong tựa , tấm chăn rộng rãi bao lấy hai .

Cơ thể của Sở Trường Phong ấm áp, trong lòng , cũng cảm thấy lạnh.

"Chỉ Chỉ... Có mệt ?"

"Không mệt, đừng lo lắng cho ."

Sở Trường Phong hôn lên trán nàng,"Vậy chân lạnh ?"

"Có một chút, nhưng cũng lạnh, sưởi một lát liền ấm thôi."

Sở Trường Phong gõ nhẹ lên trán nàng,"Chúng sưởi bao lâu ? Nàng như thế nào, còn ."

Thẩm Chỉ mím môi,"Vậy còn thể gì, ..."

Nàng còn xong, đột nhiên cúi xuống cởi giày cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-228.html.]

"Chàng ?"

Sở Trường Phong nhỏ giọng : "Tay nóng, ủ chân cho nàng, yên tâm, chúng quấn chăn, bọn họ thấy."

Nói xong, cởi bộ giày của nàng , bàn tay ấm áp rộng rãi nắm lấy chân của nàng.

Ngón chân trắng nõn co rúm , nàng tự nhiên vùi đầu n.g.ự.c , lỗ tai đỏ rực,"... bẩn..."

"Bẩn cái gì mà bẩn? Mau dựa ngủ , ngày mai còn lên đường."

Thẩm Chỉ mím môi, lặng lẽ hôn yết hầu của một cái.

Sở Trường Phong đôi mắt run rẩy, hai tay đột nhiên siết chặt, hai chân nắm chặt, hô hấp của nàng đều run lên một chút.

Thật lâu , Sở Trường Phong ôm lấy nàng,"Đừng hồ nháo nữa, ngủ ."

Ngày hôm , trời sáng, liền thu dọn để lên đường.

Chỉ là, hai canh giờ, liền gặp một đám quan binh đang bắt .

Trên đường đều là tiếng gào .

Sở Trường Phong nhanh chóng trở về, mang theo trốn .

mà chờ về đến nơi, từ nơi nào chui vài quan binh, bao vây tất cả .

"Ngoại trừ trẻ con, tất cả đều bắt !"

Sắc mặt trắng bệch, đám Trương đại nương sợ tới mức vội vàng quỳ xuống khẩn cầu, nhưng đám quan binh thể dễ dàng buông tha bọn họ như .

Sở Trường Phong về phía Sở Khiếu.

Hai trao đổi ánh mắt, đó đồng loạt tay.

Hai cha con một là tiêu sư hành tẩu giang hồ, một là tướng sĩ từng c.h.é.m g.i.ế.c chiến trường, hai ba cái đ.á.n.h ngất mấy quan binh.

Sở Trường Phong phía còn ít , bọn họ thể cứng đối cứng, liền vội vàng mang theo đường nhỏ bên cạnh, trốn núi.

Vào núi, để trốn, Sở Khiếu ở bảo vệ , Sở Trường Phong xem xét tình huống.

Thì xung quanh ngọn núi vài thôn trang, hiện tại quan binh đang ở chỗ lùng sục bắt .

Hầu hết nam nhân và nữ nhân trong thôn đều bắt , ngay cả những đứa trẻ mười tuổi cũng bắt nhiều.

Sở Trường Phong siết chặt hai tay, đến hốc mắt phiếm hồng.

thể cái gì, bây giờ chỉ một , còn nhiều cần bảo vệ.

Mọi núi đợi, bao lâu liền lạnh đến môi trắng bệch.

hôm, trong thôn đều là quan sai, căn bản .

Sở Trường Phong xung quang núi tìm kiếm sơn động, cuối cùng cũng tìm một sơn động khô ráo rộng rãi.

Khó khăn lắm mới tới sơn động, đông lạnh đến cả cứng ngắc, tay chân còn còn giác.

Khuôn mặt bọn nhỏ đông lạnh đến đỏ rực, chân cứng đến đường cũng đau.

Tiểu Bảo vẫn ông ngoại ôm lòng, coi như là tinh thần.

Sở Trường Phong ở cửa động vài cạm bẫy, cùng Trương đại bá bọn họ dựng một cái lều đơn giản cho trâu và ngựa, liền vội vàng trong nhóm lửa.

Nhìn thấy Thẩm Chỉ ôm Sở Cẩm Niên, môi run rẩy, c.ắ.n chặt răng, đau lòng thôi.

Cuối cùng, qua một lúc lâu, lửa cũng bùng lên, vội vàng nhích gần.

Bận rộn hơn nửa ngày, sắc trời tối, hiện tại ai nấy đều bụng đói kêu vang.

Sở Khiếu cùng Trương đại bá ở bảo vệ , Sở Trường Phong cầm vũ khí, định ngoài săn bắn.

Trên đường cũng thể chỉ ăn đồ ăn trong nhà, nếu sớm muộn gì cũng chịu đói.

Thẩm Chỉ vội vàng lôi kéo khỏi sơn động,"Chàng đừng , chúng mang theo nhiều đồ ăn như , nên mạo hiểm!"

"Chỉ Chỉ, chúng cho dù mang nhiều hơn nữa cũng đủ cho nhiều như ăn a, hơn nữa dọc theo đường còn bao nhiêu nguy hiểm, thể săn thú liền săn thú."

Thẩm Chỉ cau mày,"..."

Sở Trường Phong nắm vai nàng,"Đừng lo, sẽ về ngay, ngoan ngoãn ở trong sơn động, đừng ngoài."

Nàng c.ắ.n môi, lên tiếng.

Sở Trường Phong cúi đầu hôn lên khóe miệng của nàng,"Trong vòng một canh giờ sẽ trở về, ?"

Nàng ôm chặt eo ,"Vậy nhanh về, nếu săn thì , gặp con mồi cỡ lớn thì bỏ chạy, gì quan trọng hơn ."

"Được." Chàng dịu dàng đáp.

TBC

 

Loading...