Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-12-04 23:16:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở sơn động, củi lửa vẫn đang cháy "bốp bốp bốp".

Đáy mắt đều là mờ mịt, mờ mịt đối với ngày mai sắp tới.

Bọn nhỏ chen chúc cùng một chỗ, đều cau mày, ngẩn ngơ.

TBC

Thẩm Chỉ thở dài,"Mọi giữ vững tinh thần, hôm nay nghỉ ngơi thật , chờ Trường Phong trở , lẽ chúng còn xử lý con mồi."

Bọn họ gật đầu, ở trong sơn động dọn dẹp một phen.

Sơn động khô ráo, bọn họ cũng để ý bẩn , lấy chăn mỏng mang theo đều lót ở chỗ gần vách đá, buổi tối ngủ một giấc thật ngon.

Mấy đứa nhỏ cũng bận rộn theo.

Thẩm Chỉ thì cửa động múc một chút tuyết đặt lên củi nấu nước.

Bận rộn trong chốc lát, cũng gì để , tất cả nhịn về phía cửa động.

Chỉ một chút ánh sáng mờ mịt, Sở Trường Phong một canh giờ , nhưng vẫn trở .

Mọi đều chút lo lắng.

Thẩm Chỉ ở cửa sơn động lo lắng chờ đợi.

Chàng trở về, trong lòng nàng luôn lo sợ bất an.

Nhìn nàng vô cùng lo lắng, ba tiểu gia hỏa Sở Cẩm Niên xuống bên cạnh nàng.

"Nương, đừng lo lắng, gia gia cha lợi hại, cha chắc chắn sẽ lập tức trở , sẽ chuyện gì ."

"Nếu một lát nữa cha còn trở , chúng sẽ tìm cha!"

Bọn chúng thì thầm , Thẩm Chỉ sờ sờ đầu bọn chúng,"Hai ngày nay sợ ?"

Sở Cẩm Chu lắc đầu,"Không sợ!"

Sở Cẩm Niên: "Chỉ cần cha nương ở đây, chúng con cái gì cũng sợ!"

Mộc Mộc: "Con cũng sợ!"

Thẩm Chỉ ôm bả vai nhỏ của bọn chúng,"Yên tâm , chúng nhất định thể đến nơi an ."

Mẹ con ba chuyện trong chốc lát, qua bao lâu, Sở Trường Phong vẫn trở về.

Thẩm Chỉ gấp đến độ dậy, nàng khỏi sơn động, nhịn mượn ánh sáng mờ nhạt quan sát bốn phía.

Dần dần, trời tối.

"Cha, Trường Phong còn về? Chàng xảy chuyện gì ? Hay là chúng tìm ?"

Sở Khiếu: "Chờ một chút, thể con mồi, cho nên mới chậm, với thủ của nó cho dù gặp con mồi cỡ lớn, cho dù đ.á.n.h , chạy trốn cũng thành vấn đề."

Thẩm Chỉ nhíu mày, gì, tiếp tục trở cửa động chờ đợi.

Sở Trường Phong thật sự quá lâu, những khác đều chút yên.

Trương đại bá: "Chúng ngoài tìm ? Hắn một , vạn nhất xảy chuyện thì ?"

"Chúng một đám đại nam nhân, còn dựa săn, nếu như xảy chuyện..."

Biểu tình ngưng trọng.

Thẩm Chỉ siết chặt nắm tay, thừa dịp bọn họ còn đang chuyện, khỏi sơn động.

Nàng gian, ngoài tìm , nếu gặp nguy hiểm, trốn gian là .

Cho nên nàng tìm là thích hợp nhất.

Đi theo phương hướng Sở Trường Phong rời , đường nàng cũng dám đốt đuốc.

Cũng may thị lực nàng , cái gì cũng thể thấy.

Tuyết dày, khó khăn, cũng may gió tuyết.

Từng bước từng bước gian nan tiến lên, cảm giác tay chân đều đông cứng, đột nhiên động tĩnh gì đó.

Hô hấp nàng run lên, vội vàng xổm xuống, trốn gốc cây bên cạnh.

Mà Sở Trường Phong cũng động tĩnh , nhíu mày, bốn phía.

Chàng xử lý con mồi, thể là m.á.u loãng thu hút động vật nào đó.

Chàng cũng thời gian, ngoài lâu , thẩm Chỉ sẽ lo lắng cho .

Khẽ mím môi, về phía .

Nghe như tiếng bước chân, trong lòng Thẩm Chỉ nóng lên, là ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-229.html.]

Nàng vội vàng dậy, cẩn thận mở miệng: "Trường Phong? Là ?"

Sở Trường Phong sửng sốt một chút, thấy giọng của nàng?

Sao nàng thể ở đây?

"Trường Phong?"

Sở Trường Phong cau mày, vội vàng về phía nàng.

Thấy rõ thật sự là nàng, tim cũng sắp ngừng đập,"Sao nàng ngoài?! Nàng ngoài gì?!"

Chàng chất vấn hai tiếng, liền nhịn ném con mồi , ôm chặt lấy nàng,"Nói a! Ra ngoài gì?"

Thẩm Chỉ: "Chàng vẫn luôn trở về, lo lắng cho , qua một canh giờ, qua lâu , một , tối như , nếu xảy chuyện thì đây."

"Cũng ai thể giúp ."

Sở Trường Phong tức giận đến c.ắ.n lên môi nàng,"Ta thể chuyện gì?! Sao ngoan như ? Nếu nàng xảy chuyện gì, ?"

"Sẽ , gian, nếu gặp nguy hiểm thể trốn ."

Sở Trường Phong c.ắ.n môi nàng một cái, đó nắm lấy tay của nàng,"Tay lạnh như băng, trời tối như , lá gan của nàng cũng thật lớn!"

"Ta lạnh, yên tâm."

Sở Trường Phong trừng nàng,"Đi, trở về."

Nhìn vác lên vai cây gậy gỗ treo con mồi, lúc nàng mới rõ con mồi xử lý thành từng khối từng khối thịt.

Sở Trường Phong nắm lấy tay nàng,"Ta săn một con heo rừng, trong sơn động nước, hơn nữa ở sơn động xử lý con mồi, những động vật khác ngửi mùi sẽ tìm tới, cho nên xử lý nó ở nơi nước ."

"Ai , chỉ chậm trễ một lát như , nàng liền liều lĩnh mà theo tới!"

Thẩm Chỉ: "Ta lo cho , một canh giờ sẽ về, kết quả vẫn về..."

Giọng nàng mang theo một tia oán trách cùng lo lắng, trong lòng tê dại,"Được , nàng nữa, chúng mau trở về ."

"Hừ!"

Hai trở sơn động, lúc mới yên tâm.

Bọn họ vẫn cho rằng Thẩm Chỉ ở bên ngoài chờ Sở Trường Phong, ai bọn họ ngoài một chuyến, căn bản thấy nàng!

Hồn đều dọa bay.

Vừa mới thương lượng ai sẽ tìm đây.

"Chỉ Chỉ ! Con hù c.h.ế.t nương! Trời tối như , con cũng dám ngoài một !"

Thẩm Chỉ cúi đầu, nàng thật sự nhịn , nàng cũng nên tùy tiện chạy loạn.

lỡ như...

Sở Trường Phong nàng một cái, lúc mới : "Nương, về con ngoài, các ngươi nhất định coi chừng nàng, nha đầu ..."

Sở Cẩm Chu thở dài,"Nương, đừng ngoài nữa, chúng con đều sợ hãi, đều tìm !"

Thẩm Chỉ: "Được, sẽ tùy tiện ngoài nữa, đều theo các con."

Sở Trường Phong lấy từng miếng thịt heo rừng gậy gỗ xuống,"Ta đem thịt heo rừng cắt thành từng miếng nhỏ mang về, lát nữa chỉ cần nhúng qua nước một chút, là thể nấu."

Mọi trừng to hai mắt.

"Thật đúng là heo rừng a!"

"Ngươi... cũng quá lợi hại!"

Ngực nóng lên, Sở Trường Phong hổ là từng qua chiến trường!

Cảm khái xong, nhao nhao hỗ trợ rửa thịt heo, cắt thịt heo.

Thẩm Chỉ lấy nồi mang từ nhà theo, bỏ bộ thịt cắt sẵn trong nồi, thêm bột hoa tiêu, muối và xì dầu ướp.

Một nồi thịt heo rừng lớn ướp xong, liền đặt lên củi lửa thêm một ít nước xào.

Thịt heo rừng xào khô nước, xào đến bề mặt vàng óng ánh, thêm bột ớt, các loại gia vị, còn bỏ nhiều khoai tây.

Xào đều, mùi ớt xào , liền thêm một ít nước tiếp tục hầm.

Mọi ở một bên ngửi mùi thịt nồng đậm, nuốt nước miếng.

Cuối cùng, một nồi lớn thịt heo rừng hầm khoai tây xong.

"Mọi , mang chén đến đây."

Mỗi bưng một chén khoai tây hầm thịt heo rừng, ăn đến say sưa, đều ấm lên.

 

Loading...