Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-12-06 14:41:48
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cảm ơn, nhưng cần, chúng ăn rau dại là ."
Sở Trường Phong cũng bình tĩnh, hiện tại ai cũng thể tin.
Ai những giả vờ .
"Cầm , các ngươi nhiều , nhiều trẻ con như , lớn ăn, trẻ con cũng ăn, nếu sức mà đường?"
Đưa thịt chính là một gia gia gần năm mươi tuổi, chuyện, cũng giống như những gia gia trong thôn bọn họ, cho tự chủ mà buông lỏng cảnh giác.
"Thật sự cần, các ngươi nhiều như , cũng ăn, thịt kiếm cũng dễ dàng, chúng thật sự thể nhận." Sở Trường Phong vẫn cự tuyệt.
Lão nhân còn cách nào, đành mang theo thịt rời .
Bọn họ tụ tập ở bên miếu đổ nát, đốt lửa lên, liền bắt đầu hầm thịt, nhanh, mùi thịt liền truyền , tuy rằng mùi vị kém xa so với đồ ăn Thẩm Chỉ , nhưng thật lâu ăn thịt, ngửi mùi vị liền chút thèm.
Thơm quá!
"Ục ục ục ——"
Bụng của đều đồng loạt kêu lên.
Thẩm Chỉ rửa sạch rau dại hái đường, thêm nước linh tuyền đặt lên củi lửa nấu.
Có lẽ là bởi vì mỗi ngày đều uống nước linh tuyền, cho nên dù liên tục đường vất vả, cũng ai ngã bệnh.
Người lớn đường còn thường xuyên ôm bọn nhỏ, nếu quả thật chỉ ăn một chút rau dại, chỉ sợ sớm ngã xuống .
"Mau ăn ."
Thẩm Chỉ chia cho mỗi một chén canh rau dại.
Mọi trầm mặc ăn từng miếng nhỏ.
Đám dân chạy nạn cũng bắt đầu gặm thịt.
Bọn họ ăn thịt cũng ăn ngấu nghiến, ăn còn tính là văn nhã.
Sở Trường Phong lặng lẽ quan sát một chút, dáng vẻ của những như , bình thường hẳn là luôn ăn thịt.
Dọc theo đường đều đang chạy nạn, còn thể bảo đảm ăn thịt, đám cũng đơn giản.
Rất đơn giản.
Chàng thể thiếu cảnh giác.
Ở trong miếu đổ nát một đêm, ngày hôm đổ mưa.
Không thể tiếp tục lên đường, tất cả ở ngôi miếu đổ nát nghỉ ngơi một ngày.
Còn tới lúc ăn cơm trưa, trong đó hai nam nhân tương đối khỏe mạnh tới bên cạnh Sở Trường Phong.
"Huynh , chúng lên núi săn, ngươi theo chúng , bắt con mồi, các ngươi sẽ thịt ăn."
Họ vẻ thiện và chân thành.
Sở Trường Phong đương nhiên cũng cho ăn chút thịt, bọn họ mấy ngày ăn thịt .
hiện giờ đối với dân chạy nạn một loại chán ghét cùng kiêng kỵ phát từ nội tâm.
"Thôi , kéo chân các ngươi, cũng sẽ săn."
"Thật sự ? Các ngươi ai ? Chỉ cần sức lực lớn một chút, theo chúng , sẽ thể săn con mồi."
Sở Trường Phong mím môi, lúc Sở Khiếu tới.
"Trường Phong, nếu con ở , cùng bọn họ xem náo nhiệt?"
"..."
Sở Khiếu: "Không việc gì, nhanh sẽ trở , mỗi ngày đều ăn rau dại, cũng chuyện ."
Sở Trường Phong tuy vẫn để cho Sở Khiếu , nhưng thấy ông kiên trì, hơn nữa vì lo lắng cho , vẫn đồng ý.
"Cha, đường cẩn thận một chút, nếu con mồi thì nhanh chóng trở về, chúng ăn cũng ."
"Được."
Chỉ là thương lượng xong, Lâm gia gia bọn họ cũng tới gần,"Nếu cũng mang theo chúng ? Chúng cũng giúp một tay."
Sở Trường Phong trực tiếp lắc đầu,"Không , chúng nhất định ở trông coi, nếu như nam nhân đều hết, xảy vấn đề gì bây giờ?"
Mọi mím môi, lúc mới nhắc .
Bên ngoài mưa biến thành mưa nhỏ, Sở Khiếu liền theo hai nam nhân ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-237.html.]
Sở Trường Phong dám buông lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng chằm chằm đám đối diện, bọn họ trong chốc lát, đều tự tìm một góc ngủ, trông cũng giống .
Không việc gì để , Sở Trường Phong cũng lôi kéo Thẩm Chỉ, mang theo bọn nhỏ ổ ở trong góc nghỉ ngơi.
Mỗi ngày đều một ngày đường, bọn họ thật lâu nghỉ ngơi thật giống hôm nay.
Nhân cơ hội , nghỉ ngơi một chút, hồi phục sức lực mới thể lên đường.
Đã Bắc Vực, kế tiếp chỉ cần thêm chừng mười ngày nữa là thể đến huyện Bắc Dương, cũng là đích đến của bọn họ.
Một đường bọn họ gần hai tháng, cũng lộ trình mười ngày trì hoãn bao lâu.
"Cha, đến đó chúng liền an ?"
Trong lòng Sở Cẩm Niên ôm tay nải chứa hài cốt của ca ca, vùi ở trong lòng Sở Trường Phong, nhỏ giọng hỏi.
Sở Trường Phong sờ sờ đầu nó,"Ừ, chúng tới đó liền an ."
Sở Cẩm Niên cọ cọ cánh tay ,"Cha... Vậy... Đến nơi đó, chúng cũng mang theo ca ca, đừng chôn ca ca."
Sở Trường Phong đột nhiên giật , đáy mắt Thẩm Chỉ và Mộc Mộc cũng nổi lên nước mắt.
Sở Cẩm Niên cố gắng ôm c.h.ặ.t t.a.y nải.
"Ca ca ở một , ca ca chúng luôn ở bên ." Nó nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thẩm Chỉ vuốt ve tay nải,"Đợi đến đó , hiện tại Niên Niên Của chúng và Mộc Mộc bảo vệ ca ca thật ."
TBC
"Vâng!"
"Chúng sẽ để ca ca cướp nữa!"
Qua hơn một canh giờ, Sở Khiếu cùng hai nam nhân trở .
Bọn họ thu hoạch tồi.
Sở Khiếu săn bốn con thỏ rừng, còn hai khác, một bắt một con gà rừng, một bắt hai con thỏ rừng.
Bọn họ ngờ Sở Khiếu lợi hại như !
Lúc thịt là thể quang minh chính đại ăn.
Vừa trở về, Lâm gia gia và Trương đại bá bọn họ liền phụ trách xử lý thỏ rừng.
Thỏ rừng rửa sạch sẽ, cắt thành từng miếng nhỏ, cắt xong, liền bỏ bộ thỏ rừng trong nồi xào.
Cũng may bọn họ còn để hai hồ lô dầu.
Thịt thỏ rừng xào trong nồi, nhanh mùi thịt liền tản .
Hiện giờ điều kiện thêm hành gừng tỏi, Thẩm Chỉ chỉ thêm ớt, hạt tiêu xào.
Chờ thịt thỏ xào vàng, liền thêm gia vị tiếp tục xào đều khỏi nồi.
Nghĩ đám ngày hôm qua còn đưa thịt cho bọn họ, mặc kệ là thật lòng là giả ý, ít nhất ân tình cũng trả .
Thẩm Chỉ múc một chén thịt thỏ bảo Sở Trường Phong đưa qua.
Đám sớm mùi thơm hấp dẫn thèm chịu nổi, còn thể cự tuyệt?
Bọn họ chia ăn một chén thịt thỏ, thích đến chịu nổi!
Cả đám đều cay đến lè lưỡi, vị cay tuy rằng bá đạo, nhưng khi ăn xong cả đều ấm áp.
Bọn họ khiếp sợ thôi,"Đây là thứ gì? Sao cay tê đầu lưỡi như ?"
Sở Trường Phong: "Chính là một loại gia vị, hái ở núi, nhưng lượng ít, chúng cũng chỉ may mắn mới gặp ."
Chàng như , cũng tiện hỏi.
Mỗi chia một chén thịt thỏ nhỏ, ăn với rau dại, khó ăn ngon như .
đồ ăn càng thơm, cả nhà Sở gia càng khó chịu, bọn họ chằm chằm tay nải nhỏ.
Nếu như Chu Chu vẫn còn, chắc chắn cũng sẽ thích.
Trước Chu Chu thích ăn thịt thỏ.
Thẩm Chỉ sờ sờ tay nải, thở dài, lúc mới lấy tinh thần, tiếp tục ăn.
Chỉ là khi đang ăn, nàng luôn cảm giác lạnh sống lưng, giống như đang chằm chằm nàng.
khi nàng ngước mắt quan sát xung quanh, cũng phát hiện điều gì bất thường.