Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-12-06 14:41:55
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sẽ !"
Tiêu Đầu bất đắc dĩ,"Một đứa bé gầy gò như ngươi thì ai mua chứ?"
Sở Cẩm Chu mím môi, nó theo bọn họ, nhưng dám.
Trên đời ai đáng tin cả.
Thế nhưng, nếu theo bọn họ, nó thể thật sự tìm cha nương
Quá xa, mặc dù mỗi ngày nó đều cố gắng , cố gắng tìm, nhưng vẫn chậm, cũng khó.
Đây là cơ hội duy nhất của nó.
Mặc kệ tìm , mặc kệ bọn họ , nó đều thử một .
"Vậy... cảm ơn các ngươi."
Nhóm tiêu sư đều .
"Không cần khách sáo!"
Bọn họ cũng nghĩ tới, giữa đường sẽ gặp vật nhỏ như .
Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.
Vì thế Sở Cẩm Chu theo bọn họ lên đường.
Tiêu đầu sắp xếp cho nó xe đẩy.
Tiểu gia hỏa mới đầu còn đặc biệt cảnh giác, nhưng lâu , liền nhịn ở xe đẩy ngủ thật say.
Trong lúc lắc lư, dường như nó mơ thấy cha nương và các .
... cuối cùng, khi tỉnh , nó cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Nó chỉ hy vọng bọn họ khỏe mạnh, xảy chuyện gì ngoài ý .
Phục hồi tinh thần, nhận vẫn còn ở xe đẩy, nó vội vàng xung quanh, cũng may... coi như an .
Vẫn theo bọn họ, đến buổi tối, mới tìm cái miếu đổ nát nghỉ ngơi.
Vừa miếu đổ nát, nó liền tự tìm một góc nhỏ núp .
Các tiêu sư đều ngây ngẩn cả .
Bọn họ đốt lửa, hâm nóng lương khô mang theo .
Tiêu đầu cầm một cái màn thầu đưa cho nó,"Tiểu gia hỏa, cầm lấy ăn ."
Sở Cẩm Chu trốn một cái bàn gãy,"Ta cần, đói bụng, cảm ơn."
"Bảo ngươi cầm thì cầm! Mau đây!"
Sở Cẩm Chu c.ắ.n môi lắc đầu,"Ta thật sự cần, các ngươi tự ăn , đồ ăn!"
Tiểu gia hỏa nhiều từ chối.
Tiêu đầu thở dài, cũng quan tâm nó nữa, dù chỉ cần nó đói bụng, nhất định sẽ đến xin bọn họ.
Tiêu đầu rời , Sở Cẩm Chu thở phào nhẹ nhõm.
Nó ôm cái bụng đang kêu ùng ục của , qua một hồi lâu, mới do dự lấy túi xách nhỏ màu sắc đeo bên , từ bên trong móc một ít cỏ dại lộn xộn.
Cỏ dại nó vò thành từng viên nhỏ, mỗi đói bụng, chỉ cần ăn một viên là .
Nó chút nỡ, nó chỉ ba viên, nhưng thật sự quá đói bụng, nếu như ăn, nó thể sẽ c.h.ế.t đói, hít sâu một , nó mới bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ.
Rau dại đắng chát, thật sự khó ăn, nhưng nó ăn đến mặt đổi sắc.
Chờ ăn hết một viên rau dại, nó sờ sờ bụng, dường như chút no.
Đeo túi , nó nhịn cầm lấy ná nhỏ của sờ sờ .
Nó sợ lạc đường, cũng dám lên núi, chỉ chân núi, cũng gặp con mồi gì.
Ngày hôm qua thật vất vả thấy một con thỏ hoang, kết quả... Kết quả nó phát hiện sức lực b.ắ.n c.h.ế.t thỏ hoang.
Viên đá ná nhẹ nhàng b.ắ.n , rơi thỏ, giống như là gãi ngứa, trực tiếp dọa con thỏ chạy mất.
Nó mất mát, nghĩ tới ngay cả một con thỏ nhỏ nó cũng b.ắ.n trúng.
Nếu như cha và nương , cảm thấy nó vô dụng ?
Đôi mắt tiểu gia hỏa tràn đầy mất mát.
Nó biến mất, cha nương tìm nó ? Có nhớ nó ?
Cho dù họ nhớ nó , mỗi ngày nó đều nhớ đến bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-243.html.]
Nó nhất định sẽ tìm cha và nương!
TBC
Nghĩ đến đây, nó ôm ná nhỏ của , dựa tường ngủ .
"Tiêu đầu, đứa bé cần màn thầu cho?"
"Thật kỳ quái, tiểu khất cái mà ăn."
"Nó đói đến mức nào ? Nếu như còn ăn, thể chịu đựng ?"
Mọi ngươi một lời một câu, tiêu đầu thở dài : "Đứa nhỏ đối với chúng phòng , chỉ sợ là khác lừa gạt, đưa màn thầu cho nó, thế nào nó cũng cần."
"Chờ ngày mai , nó như thế cũng thể kiên trì bao lâu, đói quá , nhất định nó sẽ ăn."
Nói xong, thúc giục : "Được , các ngươi mau ngủ , sáng mai còn lên đường."
——
Đoàn Sở Trường Phong dừng bao nhiêu ngày, cho đến một ngày chạng vạng, Thẩm Chỉ đột nhiên xuất hiện.
Nàng bên cạnh Sở Trường Phong, mái tóc nửa trắng đầu , râu ria lộn xộn mặt , đáy mắt tràn ngập nước.
Sở Trường Phong ngơ ngác nàng, nhất thời kịp phản ứng.
Thẩm Chỉ: "Ta về ."
Vành mắt đột nhiên đỏ lên,"Nàng... Niên Niên... hai ... Thế nào ?"
Lông mi nàng run rẩy,"Niên Niên... còn tỉnh, đặt nó ở trong nước suối, miệng vết thương lành, nhưng nó vẫn tỉnh ..."
Trái tim Sở Trường Phong đau đến nghẹt thở,"Ta thể nó ? Bây giờ thể đưa nó ngoài ?"
Thẩm Chỉ lắc đầu,"Ta nó ngâm trong nước suối một thời gian, như sẽ hơn cho vết thương của nó."
Nàng chỉ thể mang một gian, Sở Cẩm Niên ở bên trong, cho nên thể .
Nàng xuống, đầu tựa vai , cùng ngắm mặt trời lặn.
"Sở Trường Phong, Niên Niên của chúng ... Tuyệt đối sẽ xảy chuyện gì, nhất định sẽ chữa khỏi cho nó."
Ánh mắt Sở Trường Phong phủ một tầng sương mù.
"Chỉ Chỉ, hối hận ."
"Hối hận cái gì?"
"Lúc nên đưa các ngươi , nên..."
Sở Trường Phong cúi đầu, trân tựa đầu gối,"Tất cả đều là của , nếu như đưa các ngươi , Chu Chu của chúng , còn Niên Niên nữa, cũng sẽ xảy chuyện gì."
"Chỉ Chỉ... với bọn chúng, là hại bọn chúng..."
Vẻ mặt ngơ ngẩn, lông mi Thẩm chỉ run rẩy, vội vàng đưa tay vuốt ve đầu ,"Sở Trường Phong, trách , những việc cũng của , vốn yên , cho dù ở nhà cũng sẽ hơn."
Sở Trường Phong cúi đầu, gì.
Thẩm Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy ,"Trường Phong... Không , Niên Niên ."
An ủi một hồi, nàng nhịn cũng rơi nước mắt, hiện giờ Niên Niên hôn mê bất tỉnh, còn một tia hy vọng.
Chu Chu thì ?
Con của bọn họ... vì chịu tra tấn như .
Thẩm Chỉ chỉ cảm thấy, tình cảnh Chu Chu bắt dường như mới xảy ngày hôm qua.
Hai ôm , đến thể phát run.
Những khác thật lâu mới phát hiện nàng trở .
Nhìn bọn họ ôm , tất cả đành lòng .
Mộc Mộc qua, nhưng Lâm gia gia ôm lấy,"Mộc Mộc, đừng , để bọn họ yên tĩnh một lát."
Mộc Mộc nhỏ giọng nức nở,"Nương trở , con... con hỏi nương Niên Niên ở ."
Mộc Mộc thoát khỏi vòng tay Lâm gia gia, chạy tới bên cạnh Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ.
Nhìn bọn họ ôm và , nó đó một lúc, đó cũng òa , mở cánh tay nhỏ bé của ôm lấy bọn họ.
"Cha nương... cha nương..."
Nó thương tâm, Sở Trường Phong ôm chặt lấy nó và Thẩm Chỉ.
"Hu hu hu, nương... cuối cùng trở ..."
"Niên Niên ? Niên Niên ở ?"