Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 274
Cập nhật lúc: 2025-12-06 14:42:26
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bảo bảo ngoan, cha chà xát đau con ?"
Sở Trường chà xát trong chốc lát, cảm thấy lực tay của hình như chút lớn, vội vàng cúi đầu tiểu gia hỏa.
Sở Cẩm Chu bất đắc dĩ lắc đầu,"Cha, con đau! Một chút cũng đau!"
"Vậy là ."
Do dự thật lâu, cuối cùng tiểu gia hỏa cũng mở miệng,"Cha nương, con thương lượng với hai một chuyện."
Thấy nó nghiêm túc như , vẻ mặt của Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng trở nên nghiêm túc theo.
"Chuyện gì?"
"Chính là... chính là... ngày mai A Đồ và A Bắc sẽ cùng ca ca của A Đồ chăn dê, con và các đều , chúng con thể ?"
"Chỉ ở thảo nguyên ngoài thành thôi, xa chút nào! Hơn nữa chăn dê an , A Đồ và A Bắc hầu như ngày nào cũng !"
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ liếc , hai im lặng một hồi.
Cho rằng hai bọn họ cho nó , Sở Cẩm Chu cúi thấp đầu,"Kỳ thật chúng con cũng , dù ở nhà chơi cũng vui!"
Sở Cẩm Chu nhanh nghĩ thông suốt, hiện tại như a, các ở bên cạnh, nó cũng cô đơn một !
Dù thế nào cũng !
Thẩm Chỉ xoa xoa mặt của nó,"Đi , nhưng trông chừng các , đặc biệt là Niên Niên, nó mà chạy là thấy bóng dáng, cần trông chừng nó thật kỹ!"
Sở Cẩm Chu híp mắt gật đầu,"Vâng!"
"Niên Niên ? Sao trông chừng Niên Niên?"
Đột nhiên, một giọng trẻ con vang lên, còn hung dữ.
Bọn họ đầu về phía cửa, chỉ thấy Sở Cẩm Niên mặc một cái quần lót nhỏ, để trần nửa ở cửa.
Hai tay nó chống eo nhỏ, cằm nâng lên thật cao,"À há! Niên Niên chỉ ở trong sân tắm rửa, mới mặt ở đây một lát, liền bắt đầu con !"
"..."
"Nói ! Mọi con cái gì?"
"Có đang con nghịch ngợm, con ngoan ?" Nó chất vấn từng câu một.
Thẩm Chỉ xoa xoa khuôn mặt mềm mại của nó,"Ai da, tiểu tổ tông của , mau mặc quần áo ! Ai con chứ?"
"Ha! Bây giờ thừa nhận ?"
Sở Trường Phong mặt biểu cảm : "Ngày mai con còn chăn dê cùng các ca ca và A Đồ A Bắc ?"
Tiểu gia hỏa trừng mắt, vội vàng về phía Sở Cẩm Chu.
Sở Cẩm Chu gật đầu.
Sở Cẩm Niên lập tức nở nụ ,"Ai nha, con thấy gì ! Con thấy gì hết! Mọi thể con chứ? Mọi thích con nhất mà!"
"Con lạnh, con tìm quần áo mặc, chuyện với nữa!"
Tiểu t.ử thối đúng là hổ.
Thẩm Chỉ lắc đầu, nhỏ giọng thầm với Sở Cẩm Chu,"Xem , quỷ nghịch ngợm thông minh, mắt thể rời khỏi nó."
Sở Cẩm Chu gật đầu.
Ngày hôm .
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đến tiệm cơm, mấy tiểu gia hỏa sáng sớm mang đồ ăn và nước uống theo A Đồ chăn dê.
Còn Lâm gia gia thì đẩy xe đẩy nhỏ, đường bán đậu hũ thối.
Quầy hàng ông chọn cách tiệm cơm của Thẩm Chỉ xa, nhưng nơi đó chỗ lắm.
Con phố ngoại trừ tiệm cơm còn các quầy hàng nhỏ, mà quầy hàng của ông xếp ở phía cùng.
Lâm gia gia cũng như , nhưng đậu hũ thối mà ông bán thật sự quá thối, nếu bày sạp ở phía , lẽ sẽ nhiều mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-274.html.]
Cho dù đặt ở cuối cùng, trong lòng vẫn chút run sợ.
Bình tĩnh , ông đặt lưới sắt lên bếp lò, đặt từng miếng đậu hũ thối lên nướng.
Lửa nhỏ, chậm rãi nướng, mùi đậu hũ thối dần dần bay , đường ngửi thấy mùi , sắc mặt đều lắm.
Có thể là vì mùi thật sự quá thối, thậm chí theo mùi tìm tới, sạch cái mùi hôi thối .
mà tìm đến nơi, phát hiện mùi phát từ một loại đồ ăn vặt, bọn họ đều ngây dại.
Bọn họ bịt mũi, cố nhịn lên hỏi,"Lão nhân gia, ông đang cái gì a? Đây là thứ gì, thối như ?"
"Ông đừng nướng ở đây nữa, ông đổi vị trí ."
Lâm gia gia trầm mặt,"Ta bán đồ ăn cản trở gì đến các ngươi? Sao đổi chỗ? Con phố là nơi để bán đồ ?"
"... nhưng thứ của ông... thối quá, lát nữa cả con phố đều là mùi , thế thì những khác ăn thế nào?"
Lâm gia gia nhàn nhã nướng đậu hủ thúi,"Đậu hũ thối của ăn ngon! Ta cứ bán ở đây!"
"Lão nhân gia ông! Sao thông chứ?"
"Thứ ghê tởm c.h.ế.t! Ai sẽ mua chứ?"
Lâm gia gia quả thực đám cho phiền lòng!"Nếu các ngươi mua thì mau , đừng ở chỗ ảnh hưởng đến việc ăn của !"
Mọi tức đến ! gì ông!
Bọn họ cũng tư cách hoặc lập trường gì đuổi ông .
Một đám rời , tới một đám khác.
Cứ như , bao nhiêu khuyên Lâm gia gia đừng bán loại đồ ăn , chọc cho Lâm gia gia sắc mặt càng ngày càng kém.
Nghe thấy thầm: "Thứ chính là để hỏng , lão nhân tâm cũng thật đen tối! Loại vật cũng dám lấy bán, nếu ăn xảy chuyện gì, xem ông sẽ ?"
Lâm gia gia trợn trắng mắt.
"Ta cũng ông nghĩ như thế nào, thế với mùi vị , căn bản là mua, chính là lãng phí thời gian!"
tiền mua, tiền nguyện ý tới hỏi một chút.
"Lão gia tử, thứ bán thế nào? Có đắt ?"
"Một văn tiền hai miếng."
Một văn tiền... Trên nữ nhân vẫn một văn tiền, nàng cúi đầu con .
Tiểu gia hỏa ăn đồ ăn vặt, ăn bánh, nhưng... nàng nhiều tiền như ? Chỉ thể mua loại rẻ .
Tiểu cô nương nàng nắm tay cau mày, bịt mũi, lôi kéo nàng ,"Nương... Đi... con ăn... Đi..."
Nữ nhân giữ chặt tiểu cô nương,"Nếm thử , nương cũng mua nổi cái khác, mua cho con thứ nếm thử."
Tiểu cô nương cũng sắp , thứ ngửi thối như , mà ăn a?
"Lão gia tử, cho hai miếng!"
Tiểu cô nương tâm như tro tàn, những khác xem náo nhiệt đều sốt ruột.
Hai con ăn mặc rách rưới, liền là tiền.
"Đại tẩu, các ngươi đừng để lừa, đây chính là một văn tiền đó, thứ ngửi thối như , chắc chắn ngon !"
" đúng ! Khuê nữ ngươi cũng ăn mà!"
Thấy tất cả đang khuyên ngăn, Lâm gia gia nhanh tay cắt đôi hai miếng đậu hũ thối , mỗi miếng múc một muỗng bột ớt,"Đây!"
Nữ nhân thiếu chút nữa thuyết phục, nhưng đem đồ đưa đến mặt, nàng cũng còn cách nào khác, đành đưa một văn tiền trong tay qua.
Nữ nhân nhận lấy đậu hũ thối, đều đưa cho tiểu cô nương.
TBC
Tiểu cô nương bĩu môi: "Con ăn ! Nương tự ăn !"
Lâm gia gia híp mắt,"Tiểu cô nương, cháu trai của thích ăn lắm đấy, ngươi nếm thử xem, nếu thích, trả một văn tiền cho các ngươi!"