Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-12-07 13:35:02
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một xâu thịt xiên nướng , rắc bột ớt và bột thì là lên, các vị khách nhận lấy ăn ngay bên cạnh giá nướng.

Ăn xong, bọn họ khỏi tán thưởng vài câu.

"Thịt so với chúng nướng còn ngon hơn! Thịt thể nướng mềm như !"

" ! Ở nhà nướng đều dễ cắn, dai, gia vị mà thêm cũng quá thơm!"

"Cũng loại gia vị lấy từ , cũng mua!"

Mọi ăn chuyện, cứ như một hai xâu căn bản đủ cho bọn họ ăn. Vì thế bọn họ trực tiếp trong tiệm , nghiêm túc gọi món ăn, thức ăn chay, thịt xiên nướng, gọi một đống.

Mặc kệ là thịt là thức ăn chay, đều thơm, một đám ăn sảng khoái.

Khách nhân càng ngày càng nhiều, chờ buổi chiều Sở Trường Phong cùng Thẩm Chỉ tới, kín mít trong tiệm thịt nướng, đều sửng sốt một chút.

Trương Đại bá và cha của Thạch Đầu mỗi trông coi một cái giá nướng, đang chuyên tâm nướng.

Hai qua,"Thế nào? Làm ăn cũng tệ lắm chứ?"

Bọn họ lau mồ hôi, bất đắc dĩ ," là quá ! Còn bận!"

"Vậy nướng kịp ?"

"Vẫn ! Chúng thể!"

Thẩm Chỉ ngờ đây chỉ là ngày đầu tiên buôn bán như , tệ tệ.

Hai tiệm thịt nướng, dạo một vòng, thấy một đám tiểu gia hỏa đang bàn bên cạnh góc tường, bọn chúng líu ríu chuyện với , trông vui vẻ

Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong tới, bên cạnh bọn chúng, cẩn thận quan sát các vị khách, xem cần chỗ nào cầm cải thiện .

Những ăn thịt nướng thường thường vung quyền, ăn đến trán đều là mồ hôi.

Mùa hè đến , dù ăn gì cũng nóng, mà ăn cũng thể chỉ ăn thịt ăn rau, nhất định chút đồ uống hoặc là rượu.

TBC

Mùa hè, nếu rượu ướp lạnh một chút, uống sẽ sảng khoái.

Nhìn một hồi, Thẩm Chỉ liền ý tưởng.

"Nương, và cha ăn thịt nướng ?" Sở Cẩm Chu đột nhiên gần.

"Chúng con ăn nhiều ! Bá bá vẫn liên tục nướng cho chúng con!"

Hai lắc đầu,"Chúng ăn ."

"Vậy thôi ạ."

Trong đầu kế hoạch, Thẩm Chỉ thể yên nữa.

"Các con về nhà với chúng ? Trời sắp tối ."

Mấy tiểu gia hỏa tuy chút tình nguyện, nhưng cũng chơi đủ và ăn no , nên ngoan ngoãn theo cha nương về nhà.

Về đến nhà, Sở Trường Phong thăm nhóm Võ Nhai, tiện thể thuốc, còn Thẩm Chỉ thì gian của .

Trái cây trong sân đều sắp chín, trong gian chắc cũng khác mấy.

Đi tới vườn trái cây , quả nhiên!

Từng quả chín mọng treo lủng lẳng ngọn cây trông !

Thẩm Chỉ lập tức hái hai quả cherry ăn thử.

Nước trái cây thanh mát nổ tung trong khoang miệng, mát lạnh dễ chịu, giải tỏa cơn nóng bức một một ngày dài.

Ăn xong hai quả, tiếp tục hái, chỉ một lát , nàng liền ăn một nắm thật lớn.

Thẩm Chỉ cũng ngờ ăn nhiều như .

Ăn đủ , nàng bắt đầu hái trái cây, cherry hái một rổ lớn, du đào cũng hái một rổ lớn.

Khi đặt rổ trái cây bàn, mấy tiểu gia hỏa kinh hỉ thét chói tai!

"Nương! Trái cây! Trái cây chín !" Sở Cẩm Niên cực kỳ kích động.

Mộc Mộc , vội vàng chạy trong sân những trái cây , trái cây còn chín, cùng trong rổ giống .

Cho nên những trái cây là trong gian của nương!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-278.html.]

vội vàng chạy .

"Nương! Trái cây bên ngoài vẫn còn chín!"

Thẩm Chỉ đưa cho nó một quả du đào,"Ăn thử một quả ."

Du đào giòn ngọt, cùng hương vị trong trí nhớ giống như đúc.

Sở Khiếu và Lâm Tranh trở về thấy trái cây, hai nuốt nước miếng, mấy ngày nay thời tiết nóng bức, mỗi ngày đều chút khó chịu.

bên trái cây gì, cho dù ăn trái cây, cũng chỉ thể cố nhịn.

Mỗi ngày bọn họ đều hy vọng trái cây trong sân mau chín.

Đột nhiên thấy trái cây mọng nước thơm ngọt như , thèm cho ?

Đưa trái cây cho bọn họ, đó Thẩm Chỉ mang một đĩa trái cây đến cho Sở Trường Phong và Võ Nhai.

Lúc đây, trái cây thật đúng là ăn đến no, ăn trái cây xong, một đám cũng nhúc nhích, cái gì cũng ăn.

"Trái cây nếu thể trồng rộng rãi ở đây thì ." Sở Trường Phong đột nhiên .

Thẩm Chỉ , trong lòng khẽ động, ngẩng đầu,"Vì thể?"

Sở Trường Phong ngây ngẩn cả ,"Nàng là?"

Thẩm Chỉ còn nghĩ tới, nhắc nhở như , nàng mới ý thức bọn họ quả thật thể tự trồng!

Lòng nàng nóng lên,"Sở Trường Phong, nếu chúng mua một khối đất hoang, chuyên dùng để trồng trái cây thì ?"

"... chúng trồng ở ? Nếu trồng quá xa, trông coi , trái cây sẽ trộm."Sở Khiếu .

Thẩm Chỉ nhíu mày,"Cái ..."

Nghĩ một lát, nàng : "Vậy thì thuê ! Sau khi trồng xong, trong thời gian chờ kết quả, chúng sẽ canh giữ trong vườn, ngoại trừ trái cây, chúng còn trồng lương thực, khoai tây sản lượng cao như , chúng trồng nhiều một chút."

Thời loạn thế, thể chuẩn nhiều, vạn nhất ngay cả Bắc Dương cũng an thì ?

Sở Trường Phong lắc đầu,"Khoai tây , nó là lương thực, nếu khác phát hiện sản lượng lương thực cao như , cũng là chuyện ."

Thẩm Chỉ: "Cho nên dùng của , thể để khác phát hiện, đất chọn thật kỹ, cũng chọn cho ."

Sở Trường Phong nhíu mày," bên chúng quen, chúng ai cũng đều bận rộn, tìm thích hợp."

"Bọn !"

Chàng mới xong, chợt thấy một giọng nam mạnh mẽ,"Trường Phong, chúng nhiều như cũng , đều một đống sức lực, việc cứ để cho chúng , khẳng định thành vấn đề!"

Võ Nhai nghiêm túc, dù bọn họ tới nơi cũng nên gì, việc cho bọn họ , thể nào hơn!

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ liếc mắt , Võ Nhai bọn họ đúng là ứng cử viên tồi.

Thẩm Chỉ: "Vậy chờ các dưỡng thương xong tiếp, hơn nữa bây giờ cũng mùa trồng trọt, vội."

Chuyện tạm gác , hiện tại việc quan trọng là ủ rượu .

"Cha nương, nhà chúng bao nhiêu cái bình?"

Sở Khiếu và Lâm Tranh đang ăn đào ngẩng đầu lên,"Còn ba cái trống, , tương ?"

Thẩm Chỉ lắc đầu,"Ngày mai hai giúp con mua thêm mấy cái bình lớn về."

Hai cũng hỏi nhiều, tự nhiên theo.

Ngày hôm , từ tiệm cơm trở về, Sở Khiếu cùng Lâm Tranh phụ trách rửa sạch bình, Thẩm Chỉ mang theo Sở Trường Phong gian hái trái cây.

"Chúng ăn hết nhiều như , những trái cây lấy bán ?" Sở Trường Phong hỏi.

Thẩm Chỉ lắc đầu,"Đương nhiên là , hái để ủ rượu."

"Ủ rượu?!"

"Ừ!!"

Sở Trường Phong chút hoài nghi, tuy nàng qua, nhưng thật sự tưởng tượng trái cây biến thành rượu .

Thẩm Chỉ hái trái cây, : "Chờ ủ xong rượu trái cây, cơ hội, ủ chút rượu trắng, thứ sẽ phiền phức hơn nhiều."

 

Loading...