Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 280
Cập nhật lúc: 2025-12-07 13:35:04
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chỉ Chỉ... ăn cơm đàng hoàng, mập lên một chút vẫn hơn."
"Không cần mập, mập quá thì gì ..."
Nàng lẩm bẩm hai tiếng, giọng nhỏ, chuyện lớn tiếng một chút, bụng nàng cũng chút thoải mái.
"Rất mà, dù cũng thích!"
Thẩm Chỉ hừ nhẹ một tiếng,"Sở Trường Phong... Mười ngày kế tiếp, nghĩ cũng đừng nghĩ..."
TBC
Chàng trừng mắt , như sét đánh,"Tại ? Nàng thật nhẫn tâm."
"Chàng cứ như một tên điên ... thật phiền..." Nàng lẩm bẩm.
"Vậy dịu dàng một chút là , phiền ..."
Sở Trường Phong sờ bụng nàng, nhẹ nhàng xoa,"Như là ."
Thẩm Chỉ c.ắ.n cắn môi,"Ngủ, đừng sờ bụng ."
Cơn đau âm ỉ khó chịu, nàng cố gắng để ngủ.
Chỉ là còn ngủ, nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nguyệt sự của nàng trì hoãn lâu, lúc sợ là tới...
Nàng vội vàng bò dậy.
Sở Trường Phong khó hiểu,"Sao đột nhiên dậy, gì?"
"Không gì."
Nàng mặc quần áo , lấy băng nguyệt sự ngoài.
Sở Trường Phong vội vàng theo ngoài.
Chờ nàng xong xuôi, lo lắng : "Cái tới ? Có đau bụng ?"
Chàng áy náy,"Xin , , nàng đau ?"
Thẩm Chỉ ôm bụng, đóng cửa phòng, mới trừng mắt ,"Chàng tự là , cứ như một con trâu điên ..."
Sở Trường Phong mặt trắng bệch, cho nên thật sự nàng đau.
Lại xuống, vội vàng xoa xoa tay, áp lên bụng nàng sưởi ấm.
Bàn tay nóng hầm hập, loạn, chỉ ngoan ngoãn áp lên bụng nàng, cũng do tác dụng tâm lý , nàng cảm thấy hình như còn đau nữa.
"Sở Trường Phong... Ngủ ... Ta ..."
Sở Trường Phong hôn lên trán nàng,"Ừ."
Ngày hôm .
Thẩm Chỉ tỉnh , cảm giác bụng quá đau, kiểm tra một chút, nàng phát hiện nguyệt sự của vẫn tới.
Nàng khỏi nhíu mày, chẳng lẽ mấy ngày nay quá mệt mỏi, cho nên nguyệt sự đều?
Nàng thở dài, đem chuyện ném đầu.
"Chỉ Chỉ."
Đột nhiên, Sở Trường Phong bưng cái gì đó, cẩn thận tới.
Chàng đặt một chén trứng gà đường nóng hổi lên tủ đầu giường, đỡ nàng dậy,"Ăn chút gì nóng , hôm nay đừng đến tiệm cơm nữa, nghỉ ngơi ."
"... Đừng khẩn trương như , , cái tới..."
Sở Trường Phong: "Nói chừng một lát nữa sẽ tới, dù ăn nhiều đồ nóng một chút sẽ hơn, ngoan a."
Trong lòng Thẩm Chỉ mềm nhũn,"Đây là tự ?"
Kỳ thật trứng gà nguyên vẹn lắm, một cái vỡ .
" , tuy rằng lắm, nhưng nàng chê! Nếu ..."
"Không chê."
Nàng lắc đầu, định lấy chén nhưng né tránh,"Để đút cho nàng, đừng nhúc nhích."
"Ta thật sự ..."
"Ngoan."
"Được ."
Thẩm Chỉ dựa n.g.ự.c , cứ như ăn hết một chén trứng gà đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-280.html.]
Ăn xong, rời giường, nàng ầm ĩ đến tiệm cơm, Sở Trường Phong nửa ngày nàng cũng , còn cách nào, chỉ thể theo sát bên cạnh nàng.
Hôm nay, Sở Cẩm Chu mang theo các theo Lâm gia gia bán đậu hũ thối.
Quán đậu hũ thối của Lâm gia gia cực kỳ đắt khách, một ngày thể kiếm 200 văn!
Lâm gia gia vô cùng hưng phấn, mỗi ngày bày quán đều vui rạo rực.
Mấy tiểu gia hỏa thành một hàng ở phía Lâm gia gia, trong tay đều cầm đậu hũ thối chậm rãi ăn.
Người mua đậu hũ thối nhịn chằm chằm bọn chúng.
Mấy tiểu gia hỏa ăn quá ngon lành, bọn họ căn bản chờ kịp, vội vàng thúc giục Lâm gia gia nhanh một chút.
"Chúng ăn xong đậu hũ thối, lát nữa sẽ ? Ở đây với Lâm gia gia ?" Sở Cẩm Niên hỏi.
Lâm gia gia đầu : "Các con theo gì? Lát nữa ngoan ngoãn về nhà ."
Sở Cẩm Chu: "Nếu chúng đến tiệm thịt nướng giúp đỡ !"
Lâm gia gia: "Được , lát nữa bán hết đậu hũ thối sẽ đón các con."
Mộc Mộc: "Gia gia, chúng con đây, đừng quá nhớ chúng con nha!"
Mấy tiểu gia hỏa tay trong tay, tới tiệm thịt nướng.
Tiệm thịt nướng bây giờ còn mở cửa, chỉ là Trương đại bá bọn họ đang ở quầy hàng xiên đồ.
"Chúng con tới ! Chúng con tới giúp đây!!"
Vừa ngẩng đầu, thấy là bọn nhỏ, Trương đại bá bọn họ liếc , bất đắc dĩ nở nụ .
"Sao các con tới nữa? Không cho các con tới ?"
"Chúng con tới giúp đỡ nha!" Mấy tiểu gia hỏa đúng lý hợp tình, bọn chúng cần mẫn nha!
Cha của Thạch Đầu nhỏ giọng : "Ta thấy mấy nhãi con nên học , nếu mỗi ngày chạy loạn, chịu yên!"
Trương đại bá đồng tình,"Ta cũng nghĩ , trở về thương lượng với Sở gia một chút xem."
Mấy tiểu gia hỏa đang hì hục giúp xiên đồ ăn rằng bọn chúng sắp tước tự do .
Trương đại bá bọn họ đến buổi chiều mới bắt đầu buôn bán.
Buổi chiều tuy cũng , nhưng tính là nhiều.
Thẩm Chỉ đúng, đợi đến chạng vạng tối, mỗi nhà đều sẽ đường dạo một chút, hầu hết bọn họ sẽ đến cửa hàng để ăn một vài xiên thịt nướng.
Khắp nơi trong tiệm đều đốt đèn dầu, sáng sủa, ăn thịt nướng, trò chuyện, náo nhiệt.
Khi Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ tới, trong tiệm còn chỗ trống.
Hai liền ở cửa, chuyện với hai Trương, Lý đang nướng thịt.
Chỉ là mấy câu, Thẩm Chỉ đột nhiên che miệng, vội vàng chạy đến bên cạnh nôn khan.
Mọi đều hốt hoảng.
Trương đại bá hai vội vàng tới,"Làm ? Có thịt tươi ? Ngửi thấy mùi thối ? mua thịt tươi mà!"
"Chúng nướng cũng thấy mùi gì lạ a... Cái ..."
Sở Trường Phong: "Có ăn trúng đồ hỏng ? Đi, đưa nàng về !"
Thẩm Chỉ thật sự ngửi nổi mùi khói dầu , sáng nay vẫn còn nấu ăn bình thường, đột nhiên...
Nàng cau mày,"Vậy chúng về ."
Trên đường trở về, nàng uống chút nước linh tuyền, miễn cưỡng thoải mái một chút, dày đau đến co rút cũng dần yên tĩnh .
Sở Trường Phong nhíu mày, thể yên tâm nổi,"Nếu ngày mai tìm đại phu xem? Đây rốt cuộc là a?"
Thẩm Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu,"Cái của lâu tới, thể nặng một chút, đau bụng, buồn nôn đều là bình thường, đừng lo lắng..."
Sở Trường Phong mím môi: " đây? Nếu để cho đại phu kê chút thuốc, uống giảm bớt một chút, còn tới , nghiêm trọng như , nếu tới còn chịu nổi ? Hơn nữa đây nàng cũng nghiêm trọng như , Chỉ Chỉ..."
Sở Trường Phong cứ lẩm bẩm một mãi dứt, Thẩm Chỉ kiễng chân, đưa tay che miệng ,"Đừng nữa, thật sự , chuyện bình thường, coi như là nhẹ ."
Chàng cúi đầu,"Nếu đổi cho thì , nàng cũng cần chịu tội..."
Thẩm Chỉ cũng chọc ,"Nói bậy bạ gì đó? Đi thôi, về nhà!"
Dọc theo đường Sở Trường Phong đều ôm nàng, bộ dáng khủng hoảng khiến nàng chút đau lòng, nên cũng quản nữa.
Chỉ là, trái tim Thẩm Chỉ hiểu đập thình thịch, luôn cảm thấy mấy ngày nay bình thường lắm, ngay cả nguyệt sự tới cũng vô cùng bình thường.