Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 282
Cập nhật lúc: 2025-12-07 13:35:06
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôm Thẩm Chỉ trở về phòng, Sở Trường Phong đến xem mấy tiểu gia hỏa một chút.
"Chu Chu, Niên Niên, Mộc Mộc, bây giờ các con ngủ ?"
Ba tiểu gia hỏa cũng chút buồn ngủ, như , liền ngoan ngoãn gật đầu, theo trở về phòng.
Chờ bọn chúng giường, Sở Trường Phong đắp chăn cho bọn chúng, , Sở Cẩm Niên bỗng nhiên kéo tay ,"Cha, cha kể chuyện xưa cho chúng con , lâu cha kể chuyện xưa cho chúng con."
Bước chân Sở Trường Phong dừng , ở bên giường nhỏ, giọng dịu dàng kể chuyện xưa cho bọn chúng.
Sở Cẩm Chu ở giường, chớp mắt, hai mắt sáng lấp lánh.
Thình lình đối diện với ánh mắt đó, trái tim Sở Trường Phong khẽ run.
Bất tri bất giác, giọng dịu dàng của như một loại ru ngủ, chẳng bao lâu , ba tiểu gia hỏa liền ngủ say.
Sở Trường Phong im lặng nữa, cúi đầu Sở Cẩm Chu ở mép giường, ánh mắt chút mơ hồ, tràn đầy áy náy và đau lòng.
Nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa hồi lâu, mới nhẹ nhàng vươn tay xoa đầu nó, đó mới rời .
Trở phòng ngủ, Thẩm Chỉ ngủ .
Chàng xuống bên cạnh nàng, ôm nàng lòng, nhưng ngủ .
Nhìn lên trần nhà, trong đầu hiện lên đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu gia hỏa , tim chút đau.
Đôi mắt to tròn , khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò ...
Nếu như lúc thể chờ thêm một chút, nếu như tìm thêm mấy trong sơn động , nếu như tin rằng tiểu gia hỏa c.h.ế.t, khi túi xách nhỏ xuất hiện, liền cố gắng tìm nó...
Nếu như Niên Niên khăng khăng tìm, ... Chu Chu của vẫn còn lưu lạc bên ngoài? Vẫn còn một tiểu khất cái đáng thương ?
Chàng khó khăn hít sâu một , tại tìm tiểu gia hỏa sớm hơn.
Rõ ràng thấy túi xách nhỏ, nghĩ tới nó vẫn còn sống?
Tiểu gia hỏa cố gắng tìm kiếm nhà, trải qua bao gian nan như .
còn thì ?
Lại mang về một bộ hài cốt trẻ con xa lạ, tự cho rằng đó là con , và nghĩ rằng con c.h.ế.t.
Không tìm nó, bọn họ tìm nó a...
Lúc tiểu gia hỏa trở về, tất cả đều cho rằng nó c.h.ế.t, cũng tìm nó, nó khổ sở cỡ nào...
Sở Trường Phong nghiêng đầu, hít sâu một , lau nước mắt.
Cảm giác thể của khẽ run rẩy, Thẩm Chỉ dần dần tỉnh , thấy tiếng nức nở bên tai, nàng chớp chớp mắt .
Đã bao nhiêu ?
Nàng ôm eo , đầu cọ cọ trong lồng n.g.ự.c ,"Sở Trường Phong... Đừng ..."
Tiếng của Sở Trường Phong ngưng trệ,"Nàng... Sao nàng tỉnh? Có thể thoải mái ?"
Nhìn mắt ươn ướt, còn hàm chứa nước mắt, nàng giơ tay lau ,"Ta khó chịu, ?"
Lông mi Sở Trường Phong run rẩy,"Ta... ..."
"Chàng đang nghĩ đến Chu Chu ?"
Sở Trường Phong phủ nhận.
Thẩm Chỉ an ủi ,"Chàng đừng , chúng ..."
càng , giọng nàng cũng càng run rẩy.
Thật lâu , nàng thở dài, cô cũng nên an ủi Sở Trường Phong thế nào, vì chính nàng cũng... khó chịu.
Sở Trường Phong cọ cọ đầu của nàng,"Chỉ Chỉ... Ta... Nàng xem, Chu Chu hận ?"
Chàng thấp giọng , tràn ngập mất mát.
"Ta lạc mất nó, tìm nó... khiến nó trở thành như bây giờ... Chỉ Chỉ... Ta..."
Thẩm Chỉ bỗng nhiên cảm giác bụng co rút một chút, nàng nhíu mày, nhẫn nại : "Chu Chu... trở về , chúng còn nhiều nhiều thời gian và cơ hội để yêu thương nó, như nữa."
Có đôi khi, nửa đêm tỉnh , nàng luôn thấy Sở Trường Phong ngây ngốc giường.
Thậm chí thỉnh thoảng còn lặng lẽ đến phòng bọn nhỏ vài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-282.html.]
Những chuyện nàng đều .
Sở Trường Phong mím môi, lâu , xoa xoa đầu của nàng,"Ngủ ."
Hôm , khi Sở Trường Phong thức dậy, Thẩm Chỉ vẫn còn đang ngủ.
Chàng khỏi phòng, nấu cơm, nhưng đến cửa phòng bếp, thấy tiếng loạt soạt.
Chàng mở cửa , liền thấy Sở Cẩm Chu đang ghế nhỏ, vớt trứng gà luộc trong nồi .
Nhìn cảnh , Sở Trường Phong ngây một chút.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Sở Cẩm Chu đầu , thấy là , tiểu gia hỏa liền nở nụ ,"Cha! Sao hôm nay cha dậy sớm như ? Con cho rằng con dậy sớm ."
"Cha, chờ một chút, con sắp nấu xong trứng gà !"
Tiểu gia hỏa vớt quả trứng cuối cùng cho nước lạnh, định nhảy xuống ghế, đột nhiên thể bay lên .
Sở Trường Phong ôm lấy nó,"Dậy sớm như gì? Không cha cho con dậy sớm việc ?"
Sở Cẩm Chu sửng sốt một chút, lập tức khanh khách : "Bởi vì con ngủ , con việc gì nên chỉ giúp cơm sáng!"
Sở Trường Phong một tay ôm nó ngoài,"Không cần , lát nữa gia gia nãi nãi dậy, bọn họ sẽ , cha dẫn con ngoài ăn!"
Tiểu gia hỏa ngây dại,"A? Đi ngoài ăn? Chỉ hai chúng ? Các ? Bọn họ còn đang ngủ, chúng gọi bọn họ dậy ?"
"Không cần gọi, chỉ hai chúng thôi! Cha dẫn một con , ?"
Lông mi Sở Cẩm Chu chớp chớp, chần chờ một lát, nhẹ nhàng gật đầu,"Được ạ-"
Khóe miệng Sở Trường Phong khẽ cong lên.
Ra khỏi nhà, phía xa xa ánh sáng mặt trời.
Hôm nay sẽ là một ngày nắng rực rỡ.
"Cha! Mặt trời mọc kìa!"
Sở Trường Phong đem nó đặt ở vai , tiểu gia hỏa đầu tiên vai cha, nhanh liền thuần thục tách hai chân nhỏ , ôm lấy đầu của .
Cha cao, ở vai cha, tiểu gia hỏa thể xa hơn, mặt trời mọc cũng !
Nó hưng phấn mặt trời mọc, nhịn giơ ngón tay nhỏ lên chỉ,"Cha, thấy , mặt trời mọc ở đây so với mặt trời mọc ở Tiểu Lâm thôn chúng còn hơn!"
Sở Trường Phong chậm rãi bước ,"Cha ."
Đợi đến chỗ ăn sáng, mặt trời lên hẳn, Sở Cẩm Chu cúi , cằm đặt lên đầu Sở Trường Phong,"Cha, chúng ăn cái gì ?"
Nó híp mắt, đều tràn đầy vui sướng.
TBC
"Ân... Ăn bánh rán, ăn bánh sữa."
"Con từng ăn qua... ngon ? Các ăn ? Nương ăn ? Gia gia nãi nãi ăn ?"
"Vẫn ." Sở Trường Phong lắc đầu,"Cha mới phát hiện ngày hôm qua, nên hôm nay đặc biệt dẫn con tới."
Sở Cẩm Chu cúi đầu, nhịn đưa tay xoa xoa lỗ tai cha, sờ sờ mặt cha,"Cha-"
"Ừ."
"Cha."
"Ừ."
"Cha."
"Ừ."
Sở Cẩm Chu ngại phiền gọi mãi, Sở Trường Phong cũng kiên nhẫn đáp .
Một lát , tiểu gia hỏa ha ha,"Cha... Hai chúng thật ấu trĩ nha... nhàm chán giống như Niên Niên ... ha ha ha..."
Sở Trường Phong ôm nó xuống, cửa hàng nhỏ.
Bánh sữa và bánh rán kỳ thật ngon bằng bữa sáng Thẩm Chỉ , nhưng Sở Cẩm Chu híp mắt ăn từng ngụm nhỏ, cảm thấy ăn ngon vô cùng!
Bánh sữa mềm mại thơm mùi sữa, mang theo vị ngọt nhàn nhạt, bánh rán cũng ăn ngon!
Thật lâu thật lâu về , nó vẫn còn nhớ rõ buổi sáng dịu dàng, nhớ mặt trời mọc xinh , nhớ bờ vai rộng lớn của cha, nhớ bánh sữa và bánh rán, nhớ tình yêu mà cha chỉ dành riêng cho nó.