Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 292
Cập nhật lúc: 2025-12-07 13:35:16
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng híp mắt đưa rượu cho Sở Trường Phong,"Mau nếm thử !"
Sở Trường Phong chần chờ một lát, tiếp nhận chén trong tay nàng, thấy rõ đồ trong chén, sửng sốt một lát,"Đây là gì ? Sao màu đỏ? Hơn nữa..."
Chàng hít sâu một ,"Thơm quá... Đây là... rượu?"
Chàng trợn tròn mắt.
Thẩm Chỉ gật đầu,"Chính là rượu! Chàng mau nếm thử !"
Sở Trường Phong nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận nhấp một ngụm.
Chàng từng uống qua rượu, nhưng loại rượu uống còn ngon hơn so với những loại rượu mà từng uống!
Mang theo vị ngọt dịu, mùi rượu càng tinh khiết càng nồng đậm.
Không nhịn , liền uống hết rượu trong chén.
Còn thèm,"Ta uống nữa!"
"Uống cái gì? Con cũng uống!"
Chàng dứt lời, ba tiểu gia hỏa nhà từ ngoài cửa .
"Cha! Người đang uống cái gì ? Mau cho con uống một ngụm ..."
Sở Cẩm Niên chạy đến bên cạnh bọn họ, tới gần liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.
Nó trừng to mắt,"Nương, rượu nếp lúc nào ? Con uống-"
Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt chờ đợi, hai bọn chúng cũng uống!
Thẩm Chỉ: "Các con uống, đây rượu nếp, là rượu, trẻ con uống rượu."
"Rượu ủ xong ?!"
"Ừ."
"Vậy chúng con thể một chút ?"
Vì thế nàng liền dẫn Sở Trường Phong và ba tiểu gia hỏa xem rượu.
Nhìn thấy rượu màu đỏ tươi, ba tiểu gia hỏa thật là kinh ngạc.
"Rượu quá!"
Thứ như , ba tiểu gia hỏa càng khống chế bản .
Cuối cùng, Thẩm Chỉ chỉ thể cho bọn chúng nếm thử một ngụm nhỏ.
Rượu tuy rằng thơm, nhưng so với rượu nếp thì mạnh hơn nhiều, đối với ba tiểu gia hỏa mà , hình như vẫn là rượu nếp dễ uống hơn.
Bọn chúng uống một miếng, liền uống nữa, đều nhăn mặt, chép miệng nhớ hương vị.
Sở Trường Phong ngược thêm một chén rượu nữa, nhấp từng ngụm nhỏ, thích đến chịu , quả thực là coi như bảo bối.
Uống thật ngon!
Mỗi uống hai ngụm, liền cảm thán một câu.
Thẩm Chỉ ngờ ít uống rượu nhưng tửu lượng .
Bất quá loại rượu trái cây vốn nồng độ cao, uống nhiều nhất cũng là say, đến mức say đến bất tỉnh nhân sự.
mà cuối cùng nàng vẫn đ.á.n.h giá Sở Trường Phong quá cao, cũng coi thường rượu của .
"Hắc hắc hắc... Chỉ Chỉ... hai Chỉ Chỉ ..."
"Kỳ quái... Chỉ Chỉ của biến thành quái vật hai đầu ..."
Sở Trường Phong cau mày, bước xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thẩm Chỉ ở cửa nhà, lắc lư lảo đảo trong sân, bất đắc dĩ che mặt.
"Chỉ Chỉ! Sao nàng chuyện với ?"
"Nương tử! Có nàng cần nữa ? Nàng cần ... Nàng... ghét bỏ ..."
Mặt ửng đỏ, tựa cây, nheo mắt nàng, đợi một hồi lâu nàng đáp , ủy khuất gục đầu xuống,"Nàng thật sự ghét bỏ ... Nhất định là vì cảm thấy là một tàn phế... Là một bại liệt..."
Chàng lẩm bẩm tự .
Thẩm Chỉ , nhíu mày, thế? Sao chuyện tám trăm năm mà còn nhớ rõ như ?
Thở dài, nàng vội vàng qua, đỡ chậm rãi trong nhà.
Vừa nhà, bước chân Thẩm Chỉ dừng .
Ba tiểu gia hỏa ngã trái ngã ghế dài, khuôn mặt đỏ bừng, trong miệng lẩm bẩm...
Cũng là mấy chuyện chẳng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-292.html.]
Khóe miệng nàng giật giật, cho nên mấy cha con đều một chút tửu lượng.
Nông độ thấp như , chỉ uống một ngụm liền say thành thế ... là uống trộm nữa chứ?
Nàng vội vàng đỡ lớn phòng, đó xử lý ba đứa nhỏ.
Đợi bọn chúng lên giường , lau mặt cho chúng xong, nàng mới phòng ngủ.
Sở Trường Phong nghiêng, nhíu mày gọi tên nàng,"Chỉ Chỉ... Chỉ Chỉ..."
"Chỉ Chỉ của rốt cuộc ở ? Sao nàng trả lời ?"
"Chỉ Chỉ... nếu nàng đến, sẽ giận đó... thật sự sẽ giận đó..."
"Ta cho nàng ... lúc giận ngay cả cũng thấy sợ... sợ lắm..."
Chàng bĩu môi,"Chỉ Chỉ..."
Thẩm Chỉ đó, ngơ ngác , thực sự quá kinh ngạc.
Nàng bao giờ thấy Sở Trường Phong như thế .
Dùng khăn ướt lau mặt cho , mới mở to mắt, nàng chằm chằm chớp mắt.
"Chỉ Chỉ... ngoan... sẽ nàng giận... nàng đừng vứt bỏ ..."
"Được, sẽ mãi mãi mang theo , mãi mãi ở bên ... sẽ bao giờ rời xa ..."
Sở Trường Phong ôm chặt lấy nàng,"Nói mà giữ lời là ch.ó con..."
Thẩm Chỉ dở dở ,"Sở Trường Phong... nếu thế giới máy thì , thật sự ghi bộ dạng của , để tỉnh táo tự xem thử thế nào."
Chàng dụi đầu cổ nàng, rầm rì,"Chỉ Chỉ..."
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu ,"Ngoan, ngủ ."
Dỗ một lúc, nam ngân say như trẻ con mới ngoan ngoãn ngủ.
Nàng ở mép giường, lau tay, lau mặt cho , cuối cùng ánh mắt dừng gương mặt tuấn tú của ,"Đồ ngốc, đừng suy nghĩ mấy thứ linh tinh đó nữa... Ta sẽ bao giờ rời xa ... mãi mãi ..."
Nàng bao giờ rằng, lâu như mà tận sâu trong lòng vẫn còn sợ hãi điều .
Đưa tay vuốt ve gương mặt , chạm sống mũi , nàng đột nhiên cúi xuống, đặt một nụ hôn.
Sở Trường Phong say một trận, trực tiếp ngủ đến tối.
Ba tiểu gia hỏa thì chỉ ngủ một giấc là hồi phục, nhưng vẫn loạng choạng.
Chúng ngơ ngác, nhớ nổi lên giường ngủ.
"Sao ? Còn uống rượu nữa ?" Thẩm Chỉ trêu bọn chúng.
Ba tiểu gia hỏa gật đầu, nhưng nhanh lắc đầu.
"Không uống nữa uống nữa! Không bao giờ uống nữa!"
Uống rượu xong chẳng nhớ gì cả, cảm giác thật kỳ lạ!
Đến khi Sở Khiếu và Lâm Tranh trở về, rượu ủ xong, cả hai đều vui mừng khôn thôi.
Sở Khiếu: "Ai nha! Mau rót cho một chén, để nếm thử nào! Ta ngày mong đêm mong, cuối cùng cũng tới!"
Nếu mấy ngày nay quá bận rộn, ông cũng quên mất chuyện rượu.
Ngay cả Lâm Tranh cũng nếm thử.
Thẩm Chỉ rót cho mỗi một chén.
Sở Khiếu nâng chén rượu bằng cả hai tay như báu vật, nhấp từng ngụm nhỏ, luyến tiếc nỡ một uống hết.
Uống đến mức mê mẩn,"Rượu thật thơm, uống thật ngon..."
Lâm Tranh uống mấy ngụm, cũng chút thích, ba tiểu gia hỏa thì bên cạnh tròn xoe mắt .
Rõ ràng quyết tâm uống nữa, ai ngờ khác uống thèm.
Ba tiểu gia hỏa nuốt nước bọt, cuối cùng nhịn nữa.
"Gia gia nãi nãi, cho chúng con uống một ngụm , ?"
"Chúng con chỉ uống một chút thôi!"
Ba tiểu gia hỏa nắm chặt nắm tay bảo đảm!
TBC
Thẩm Chỉ còn kịp ngăn cản, bọn chúng cầm chén rượu của gia gia nãi nãi mà uống.
Vừa uống một ngụm, liền nheo mắt, như tận hưởng, như dày vò.
Biểu cảm nhỏ đáng yêu vô cùng.
"Ba đứa say nữa thì mặc kệ đó nha."