Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 297
Cập nhật lúc: 2025-12-07 13:35:21
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi mắt thiếu niên run lên, khi Sở Trường Phong chạm , đột nhiên phản kháng kịch liệt.
"Đừng chạm ! Ta !"
Hắn cố gắng tránh né, thậm chí lao về phía cửa để chạy trốn.
Thẩm Chỉ khẽ nhíu mày, giọng ... quen quen?
Không đợi nàng kịp phản ứng, Sở Trường Phong tóm thiếu niên, kéo nhà.
Dù quen với đau đớn của vết thương, nhưng cơ thể vẫn yếu, chỉ cần dùng chút sức là thể dễ dàng bắt lấy .
Bị Sở Trường Phong lôi nhà, thiếu niên tuyệt vọng cúi gằm mặt, cố gắng để bọn họ rõ diện mạo của .
Sở Trường Phong ấn xuống ghế, ở bên trái bắt đầu xử lý vết thương.
Vết thương cánh tay cụt quá lớn, Sở Trường Phong cạo sạch mủ, thiếu niên c.ắ.n răng chịu đựng, kêu một tiếng nào.
Sở Trường Phong một cái, hiểu với vết thương như mà vẫn sức trộm đồ.
"Ngẩng đầu lên , ngươi cúi xuống như , đè ép xương cổ, một lát nữa sẽ đau cổ đấy." Thẩm Chỉ .
Thiếu niên co rúm , cả cuộn tròn , gần như vùi đầu chân.
Sau khi xử lý miệng vết thương sạch sẽ, Sở Trường Phong thoa thêm chút thuốc, đây là t.h.u.ố.c cầm m.á.u pha với nước linh tuyền, hiệu quả .
Sau khi xử lý xong vết thương và băng bó , Sở Trường Phong : "Vết thương của ngươi tuyệt đối dính nước, thương nặng như , đừng ăn trộm nữa, thật là sống nữa."
Lông mi của thiếu niên khẽ run rẩy, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
Thẩm Chỉ an ủi thế nào, ngoài thành còn vô dân chạy nạn đang đói khát, nếu tự tìm cách, chỉ sợ sớm c.h.ế.t đói.
Tất cả cũng chỉ để sống sót mà thôi.
"Ngươi , đừng đến nữa, cũng đừng trộm đồ của khác." Thẩm Chỉ .
Nước mắt trong mắt thiếu niên rơi xuống, cố nén tiếng , dám phát âm thanh.
Một lúc lâu , chậm chạp dậy, vết thương bên trái kéo đến tận vai đau đến mức mất cảm giác.
Có lẽ vì quen với việc mất một cánh tay, mỗi bước của đều loạng choạng.
Nhìn chậm rì rì về phía cửa, Sở Trường Phong đột nhiên gọi .
Chàng liếc Thẩm Chỉ, thấy nàng khẽ gật đầu.
Rất nhanh, phòng bếp, cầm một túi màn thầu đưa cho thiếu niên: "Chỗ chắc đủ cho ngươi ăn trong hai ngày, ."
Thiếu niên ngơ ngác túi màn thầu trắng tinh mềm mại, chần chừ trong giây lát, cuối cùng ngẩng đầu lên.
Xuyên qua mái tóc rối bù, Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong, cố gắng ghi nhớ bộ dáng của bọn họ.
Có lẽ, sẽ bao giờ gặp bọn họ nữa.
Bọn họ là những ca ca, tỷ tỷ bụng...
Cuối cùng, vẫn nhận lấy túi màn thầu.
Thẩm Chỉ theo bóng lưng của , thấy thể thẳng, vô thức lệch hướng, trong lòng chút rầu rĩ.
Ánh mắt nàng dời xuống, dừng đôi chân của , tư thế đường của , nàng sửng sốt một chút, cảm giác chút quen thuộc, dường như gặp qua ở .
Nhìn chằm chằm đôi chân một lúc lâu, trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh một đôi giày gấm màu nguyệt bạch giẫm mặt đất, vạt áo gấm màu lam tung bay.
Trong phút chốc, hình ảnh như cùng với giày rơm đen bẩn rơi mặt đất, quần vải rách theo gió lay động chồng lên .
Chóp mũi nàng đau xót.
nàng cách nào đem vị tiểu thiếu gia môi hồng răng trắng, thần thái phi dương tự phụ cùng với tên trộm lưu dân mất một cánh tay, tóc rối bù, mặc quần áo rách nát hiện tại coi như một .
Sở Trường Phong nhận cảm xúc của nàng chút thích hợp, liền vỗ nhẹ lưng nàng: "Sao ?"
Đôi mắt Thẩm Chỉ đỏ hoe, môi run rẩy, khó khăn thốt lên: "Tần... Tần Cửu An?"
Đôi mắt Sở Trường Phong co rút.
Bóng lưng của thiếu niên cũng run lên dữ dội, cổ chân gầy guộc run rẩy như lá trong gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-297.html.]
Đầu óc trống rỗng, chỉ bỏ chạy.
Hắn cố hết sức chạy về phía cổng lớn, thoát ngoài, nhưng Sở Trường Phong tóm lấy.
"Thả !! Thả !" Giọng khàn đặc vì kích động.
Sở Trường Phong chế trụ , vén mái tóc che khuất khuôn mặt , để lộ gương mặt quen thuộc nhưng đầy xa lạ.
Thẩm Chỉ lập tức tiến gần.
Khuôn mặt từng mang chút trẻ con giờ gầy đến thể nhận , nhưng vẫn thể nét quen thuộc.
Đôi mắt vẫn là đôi mắt .
Chỉ là, đây đôi mắt luôn nheo , giống như một con mèo lười biếng và kiêu ngạo, nhưng hiện tại trong đôi mắt tràn ngập nước mắt, còn vẻ khí phách hăng hái đây, chỉ còn sự giãy giụa và tuyệt vọng.
Nàng cảm thấy chua xót, nghẹn ngào hỏi: "Ngươi... ngươi thành thế ?"
Sở Trường Phong kinh ngạc tột độ: "Tần Cửu An... thật sự là ngươi? Sao ngươi ở đây? Sao thành thế ? Ngươi... ngươi..."
Hỏi đến đây, khuôn mặt vô hồn của Tần Cửu An, tiếp nữa.
Trụ T.ử trói chặt mà đầy khó hiểu, thì nhà quen với tiểu tàn phế ?
Thẩm Chỉ: "Ngoại tổ phụ của ngươi là đại phú hào ? Sao ngươi ..."
Phải , nàng chợt nhớ , đó Võ Nhai kể rằng ông ngoại của c.h.ế.t .
Bị quân khởi nghĩa g.i.ế.c c.h.ế.t.
Các địa chủ ở huyện Lâm Hà cũng cướp sạch của cải, những còn sống sót chỉ đếm đầu ngón tay.
Tần Cửu An rơi cảnh , theo một cách nào đó, lẽ vẫn còn xem là may mắn.
Ít nhất vẫn còn sống.
Tần Cửu An c.ắ.n răng, cổ căng cứng, cả như dây đàn kéo căng đến cực hạn.
Cánh tay mất, thật khó tưởng tượng một thiếu gia nuông chiều như chịu đựng như thế nào.
Đối với Thẩm Chỉ mà , từng giúp nàng nhiều, là một thiếu niên bụng, tham ăn và đáng yêu.
Trong lòng nàng, nàng xem như một nửa .
Hít sâu một , nàng đỡ lấy cánh tay của : "Tần Cửu An, mau nhà ."
Sở Trường Phong vỗ vai : "Đi nào!"
Tần Cửu An c.ắ.n chặt răng, nước mắt lăn dài, rơi miệng, mặn chát chịu nổi.
Hắn cố nén tiếng nức nở vang lên từ khóe môi, trong thiên hạ tràn ngập m.á.u tanh , tất cả của rời bỏ .
Dọc đường , từng gặp một quen. Đôi lúc cảm thấy hoảng hốt, giống như bước sang một thế giới khác, một thế giới chỉ một .
Hắn nhớ ông ngoại, nhớ tổ phụ tổ mẫu, nhớ cha , nhưng họ đều còn.
Ngay cả Tần a di, chăm sóc từ bé, cũng vì cứu mà c.h.ế.t.
TBC
Hắn sống mơ hồ, còn thế nào là sống cho đúng nghĩa.
khi bất ngờ gặp Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ, trong lòng kích động, trái tim đều run rẩy dữ dội.
Cái cho , hóa chỉ một . Trên thế gian vẫn còn quen .
... còn là của ngày xưa nữa.
Hắn mất phong quang của tiểu thiếu gia Tần gia, thậm chí còn trở thành một kẻ tàn phế vô dụng.
Hắn để những quen thấy bộ dạng tiều tụy, thê t.h.ả.m của lúc .
Thế nhưng... khi bọn họ nhận , khống chế mà vui vẻ, bọn họ nhận .
Bọn họ quan tâm !
Giống như khi sắp c.h.ế.t, đưa một cọng rơm cứu mạng.
Sở Trường Phong khẽ thở dài, ôm lấy tiểu thiếu niên, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng , an ủi : "Nam t.ử hán, cái gì?"