Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 299
Cập nhật lúc: 2025-12-07 13:35:23
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhân lúc lớn để ý, ba đứa nhỏ lặng lẽ phòng khách.
Tần Cửu An vẫn đang ngủ say, , lâu một giấc ngủ ngon.
Nhất thời vẫn thể tỉnh .
Ba rón rén đến bên giường xuống.
Sở Cẩm Niên hít sâu một , cẩn thận kéo chăn .
Bộ quần áo rách nát Tần Cửu An ném , mặc chính là đồ nà Sở Trường Phong tìm cho .
Áo rộng thùng thình, lộ phần lớn lồng ngực, cánh tay, lớp áo trượt xuống, để lộ vết thương băng bó bằng vải trắng.
Cánh tay gần như c.h.é.m đứt từ bả vai.
Nhìn phần vai vốn cánh tay giờ đây trống trơn, ba đứa nhỏ đột nhiên cứng đờ.
Một lát , Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc che miệng thút thít, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Sở Cẩm Chu hít thở cũng run rẩy.
Bọn chúng nhẹ nhàng vén tóc rối trán Tần Cửu An, lộ khuôn mặt gầy gò.
Đối với bọn chúng mà , khuôn mặt tang thương còn bóng dáng của vị thiếu gia trắng trẻo mềm mại ngày xưa nữa.
Nhìn chằm chằm vết thương một lúc lâu, Sở Cẩm Chu mới nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho .
Ba đứa nhỏ rời , liền như ở bên giường, ở cạnh .
Bọn chúng đều là những đứa trẻ trọng tình nghĩa, ai đối với bọn chúng, bọn chúng thể nhớ cả đời.
Sở Cẩm Niên vẫn luôn nhớ rõ đại ca ca từng ôm nó lòng, chuyện phiếm với nó, còn tặng nó một rương đồ chơi lớn.
Đó là một trong những niềm vui giấu trong lòng nó.
Đại ca ca như , nó hy vọng vẫn luôn tiền, vẫn luôn khỏe mạnh.
Nó từng tưởng tượng đến ngày gặp , nhưng ngờ gặp nữa diễn trong cảnh .
Đến giờ nó vẫn dám tin rằng đại ca ca biến thành một tên trộm trộm đồ của khác, còn tay.
Đại ca ca thể chứ?
Nó cảm thấy Tần Cửu An , chắc chắn là khinh thường như .
Đại ca ca đều là bất đắc dĩ.
Khi Tần Cửu An tỉnh , mở mắt liền thấy ba khuôn mặt non nớt mắt.
Hai mắt bọn chúng đỏ hoe, đồng loạt chằm chằm .
Nhìn kỹ một chút, nhận bọn chúng.
Là ba đứa trẻ của Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong.
Mùa đông năm ngoái còn đến tửu lâu nhà bọn họ ăn cơm, nếu lúc gặp ba đứa trẻ , bọn chúng nhất định sẽ vây quanh bàn của , còn ríu rít chuyện.
Đã lâu gặp, thấy bọn chúng bỗng nhiên ôm một cái.
Chỉ là, giơ tay lên, mới nhận bây giờ còn cách nào ôm ai nữa.
Hắn chậm rãi dậy, lượt sờ sờ đầu bọn chúng.
Ánh mắt ba tiểu gia hỏa xung quanh , chằm chằm.
Tần Cửu An khó khăn lộ nụ , chỉ là nụ nhợt nhạt, hề vui sướng.
"Đã lâu gặp, các ngươi khỏe ?" Hắn giống như bình thường.
Sở Cẩm Niên nhịn nữa, cố gắng kìm nén nước mắt lăn , nó dùng sức ôm lấy ,"Đại ca ca..."
Thân hình Tần Cửu An lảo đảo, cả cứng ngắc.
Phải mất một lúc lâu, mới sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa,"Ngoan, lâu gặp, các ngươi nhớ ?"
TBC
"Đại ca ca... Đại ca ca..."
Mộc Mộc cũng ngừng lau nước mắt.
Sở Cẩm Chu mím môi, do dự hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: "Tay của ? Huynh... đau ? Huynh sợ ? Đại ca ca?"
Trong phút chốc, hốc mắt Tần Cửu An ươn ướt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-299.html.]
Đau? Sao đau chứ?
Từ nhỏ đến lớn, luôn nâng ở trong lòng bàn tay sủng đến lớn, ăn dùng mặc, tất cả đều là nhất.
Ở nhà, coi như là cẩn thận tay trầy một vết nhỏ, tất cả sẽ đau lòng lo lắng, cẩn thận băng bó cho , sợ xảy vấn đề.
Khoảnh khắc cánh tay chặt đứt, cảm thấy đau đớn đến nỗi tưởng như giây tiếp theo sẽ c.h.ế.t .
Cho tới bây giờ, cũng kiên trì ?
Vết thương gãy chi lúc nào là chảy m.á.u nhiễm trùng, đau đớn.
một ngày một ngày, loại đau đớn liền dần dần trở thành một loại thói quen.
Đau đớn, đói khát, tra tấn, hiện tại giống như đều thể thích ứng .
Thiếu gia nhà giàu tứ chi cần động, ngũ cốc chẳng phân biệt sớm c.h.ế.t trong lúc cửa nát nhà tan.
Hiện giờ một lưu dân thể sống tới ngày nào, còn gì thể quen, còn gì đáng sợ nữa?
"Ca ca... Đã là đại ca ca, là lớn, lớn sợ đau, cũng sợ hãi." Hắn ôn nhu .
"Huynh gạt !"
Sở Cẩm Niên ngẩng đầu lên,"Cánh tay cũng còn, m.á.u chảy đầm đìa, đau, đáng sợ! Làm thể đau?"
Tần Cửu An dời tầm mắt, dám bọn chúng.
Mộc Mộc sờ tay ,"Đại ca ca, lúc đau vết thương ai thổi phù phù giúp ?"
Nghe , Sở Cẩm Niên cũng quan tâm hỏi: "Tần nãi nãi thổi phù phù giúp ? Nãi nãi thương nhất mà, nãi nãi luôn là tiểu thiếu gia quan trọng nhất, nãi nãi sẽ giúp thổi phù phù, đúng ?"
Sở Cẩm Chu nhíu mày: "Tần nãi nãi cũng đến đây ? Nãi nãi ?"
Tần Cửu An nở một nụ thê lương,"Không ai giúp thổi phù phù cả... Tần nãi nãi... bà còn nữa ."
Lông mi Tần Cửu An run rẩy,"Bà chắn giúp một đao, nếu bà , chỉ mất một cánh tay, lẽ mạng cũng còn."
Ba đứa nhỏ ngây .
Bọn chúng ngờ là kết cục như .
Môi mấp máy nhưng nên gì.
Bình thường líu lo nhiều nhất như Sở Cẩm Niên cũng im lặng.
Rất lâu , tiểu gia hỏa mới lau nước mắt, nở nụ ngọt ngào cúi xuống thổi phù phù vết thương của Tần Cửu An.
"Đại ca ca, , ai thổi phù phù cho , bây giờ chúng sẽ thổi phù phù cho ! Như sẽ đau nữa!"
Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc cũng bắt đầu thổi phù phù.
Làn gió mát mẻ lướt qua vết thương tê dại, dường như thật sự dịu phần nào cơn đau.
Lâm Tranh xong cơm sáng, bảo Sở Trường Phong gọi .
Chàng bước liền thấy ba đứa con nhà đang sức thổi vết thương của Tần Cửu An, miệng phồng lên, má căng tròn như ba con sóc nhỏ.
"Ăn cơm thôi!"
Chàng hô một tiếng liền qua giúp Tần Cửu An mặc áo, đỡ dậy.
Tần Cửu An rõ ràng đối xử như ,"Ta tự , cảm ơn..."
Sở Trường Phong giật .
Từ khi nào, thiếu niên còn coi như tình địch, bằng ánh mắt đầy ấu trĩ mắt, bây giờ khách sáo mà lời cảm ơn.
Không tại , bỗng nhiên hy vọng đứa trẻ vẫn thể dùng ánh mắt ghét bỏ mà .
Ít nhất như thế còn chút sức sống.
Vì Tần Cửu An, Lâm Tranh dù chỉ cơm sáng nhưng cũng nấu phong phú.
Cháo, bánh bao, mì sợi, bánh cuốn, thứ gì cũng .
Tần Cửu An ăn từng miếng lớn, lúc đối với dường như chỉ ăn mới là suy nghĩ duy nhất.
Nhìn ăn hết một chén mì trứng, hai cái bánh bao, hai cái bánh cuốn, còn uống cháo, Thẩm Chỉ vội vàng ngăn .
"Tần Cửu An, ngươi đói lâu như , thể ăn quá nhiều một lúc, đủ ."
Tần Cửu An hai má phồng lên, thể chuyện, chỉ là ánh mắt vốn sáng lên lập tức ảm đạm xuống, ngay cả động tác nhai nuốt cũng chậm .