Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-12-07 13:35:25
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa đêm tĩnh mịch.
Trong căn phòng nhỏ đột nhiên vang lên những tiếng rên rỉ khe khẽ. Âm thanh mang theo sự đau đớn, sự kìm nén.
Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc ngủ say, cái gì cũng phát hiện, cái gì cũng thấy.
Sở Cẩm Chu bởi vì từng lưu lạc bên ngoài một thời gian dài, nên nhạy cảm với âm thanh và động tĩnh, thấy tiếng rên rỉ đau đớn kéo dài một lúc, nó tỉnh dậy.
Mở mắt , nó lên tiếng, tiếp tục lắng , cố xác định âm thanh phát từ .
Rất nhanh, liền thấy tiếng đau đớn tiếp tục vang lên từ chiếc giường bên cạnh.
Nó mở to mắt.
Là đại ca ca!
Đại ca ca ?
Huynh đang ?
vẻ chỉ là , mà còn như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Nghe thêm một lúc, cuối cùng nó cũng hiểu , lẽ đại ca ca đau quá, chịu nổi nữa mới như .
"Đại ca ca?"
Nó khẽ gọi một tiếng, tiếng nghẹn ngào của Tần Cửu An lập tức biến mất.
Chờ một lúc lâu, thấy câu trả lời, Sở Cẩm Chu liền dậy, mò đến giường của Tần Cửu An,"Đại ca ca, vết thương đau lắm ?"
Tần Cửu An hô hấp run rẩy,"Không... ..."
Trong bóng tối, Sở Cẩm Chu thấy vẻ mặt của , nhưng thể tiếng răng khẽ va .
Chắc chắn là đau lắm.
Tiểu gia hỏa cụp mắt, nghĩ cũng , vết thương lớn như , thể đau chứ?
Chắc hẳn là một nỗi đau mà bọn họ thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn vẫn luôn chịu đựng, lẽ chỉ đến đêm khuya, khi ai , mới thể giải tỏa sự đau đớn đè nén suốt một ngày?
"Đại ca ca, thể giúp gì cho ? Làm mới thể để bớt đau?"
Suy nghĩ một lúc, nó hỏi: "Ta thổi cho nhé?"
Nó cũng thực sự trưng cầu sự đồng ý, lập tức thổi nhẹ phần cánh tay đứt của Tần Cửu An.
Cơn gió mát quét qua vết thương nóng rát, dường như khiến dễ chịu hơn một chút.
TBC
Tần Cửu An , nỗi đau của chỉ đến từ vết thương , mà còn từ một cảm giác mà hình dung , luôn cảm thấy cánh tay trái vẫn còn, giống như cảm nhận một loại đau đớn tồn tại.
Ban ngày, cố gắng bỏ qua là loại cảm giác , đến đêm khuya yên tĩnh, sẽ luôn cơn đau tỉnh, đau đến mức c.h.ế.t ngay lập tức.
Tần Cửu An: "Chu Chu, cần thổi, đau."
"Huynh đừng gạt , đau, giúp thổi vết thương cũng mệt chút nào."
Tần Cửu An sờ sờ đầu nó,"Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, , vết thương của lành sẽ đau nữa, nhanh thôi."
Tần Cửu An gì, , vết thương cũng ảnh hưởng đến loại đau ảo giác .
Hắn gì?
Hình như cũng t.h.u.ố.c thể giải quyết.
"Chu Chu, đừng với , ?"
Tiểu gia hỏa trầm mặc một lát,"Được, ."
Trong lòng nó yên lặng : Không với các , chỉ với cha và nương.
Vì dời lực chú ý của , tiểu gia hỏa vẫn cùng chuyện, cố gắng tìm kiếm các loại đề tài, thậm chí còn đem những chuyện xảy khi lưu lạc bên ngoài với .
Tần Cửu An trái tim thắt .
Một đứa trẻ nhỏ như cũng thể kiên cường đến thế.
Hắn bỗng nhiên tự trách chính , còn bằng một đứa trẻ, thời thời khắc khắc đều tìm c.h.ế.t.
Nhỏ giọng trò chuyện, hề cảm thấy đau, Tần Cửu An chẳng ngủ từ lúc nào.
"Đại ca ca, ngủ ?" Sở Cẩm Chu nhỏ giọng hỏi.
"Đại ca ca?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-301.html.]
Không nhận hồi đáp, tiểu gia hỏa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ngủ .
Ngủ , là cảm thấy đau nữa ?
Hy vọng sẽ đau mà tỉnh nữa.
Lo lắng trong chốc lát, nó cũng ngủ say.
Sợ đụng vết thương của Tần Cửu An, cho dù là đang ngủ, tiểu gia hỏa cũng cố gắng đến gần , thể dán tường, cuộn tròn thành một cục nhỏ.
Khi Tần Cửu An tỉnh , liền thấy một khối tròn nho nhỏ gần vách tường.
Nghĩ đến đêm qua tiểu gia hỏa lẩm bẩm lâu như , còn thổi vết thương cho suốt nửa đem, trong lòng mềm nhũn.
Từ nhỏ đến lớn, nhận quá nhiều sủng ái, nhưng một nào chân thành giống như bây giờ .
Từ khi mất tất cả, liền còn nhận sự quan tâm tràn đầy như nữa.
Người một nhà là như thế nào a?
Tại tới gần bọn họ, cố gắng sống sót như ?
Hắn dậy, gian nan dời tiểu gia hỏa đến giữa giường, liền rời giường.
Lúc Sở Cẩm Chu rời giường ngoài rửa mặt, Tần Cửu An đang theo Thẩm Chỉ học một loại phương pháp ghi sổ đặc thù.
Hắn đến hai mắt tỏa sáng.
Con ... thật sự thần kỳ, chỉ cần liệt kê một cái bảng đơn giản, liền thể dễ dàng ghi chép tất cả sổ sách rõ ràng rành mạch.
Tần Cửu An chăm chú lắng , cũng chăm chú.
Sở Cẩm Chu gần vài , thấy Tần Cửu An đang ở bên cạnh tự nghiên cứu, nó liền lôi Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong .
"Bảo bối ngoan, ?"
"Sao vội vàng như , chuyện gì ?"
Kéo hai bọn họ đến chỗ , kiễng chân quan sát xem Tần Cửu An qua , tiểu gia hỏa mới nhỏ giọng : "Cha nương, con phát hiện một chuyện quan trọng!"
"Chuyện gì?" Sở Trường Phong xổm mặt nó,"Từ từ ."
Sở Cẩm Chu: "Chính là đại ca ca... vết thương của đau, nhưng nửa đêm hôm qua đau đến phát , đau lâu, còn cho con cho ."
Hai ngẩn một chút, đồng loạt về phía Tần Cửu An.
Bộ dáng chăm chú nghiêm túc của , cũng giống đang chịu đau chút nào.
"Cha nương, thế nào để mới đau nữa? Huynh thật đáng thương..."
Thẩm Chỉ xoa đầu nó,"Nương , chúng sẽ nghĩ cách, đừng lo lắng."
Dứt lời, nàng về phía Tần Cửu An.
Nhìn thế nào, cũng . Thẩm Chỉ hiểu.
Sở Trường Phong: "Có thể bởi vì vết thương, mà bởi vì trong lòng khó chịu?"
"Không , để hỏi ."
"Thế nào? Phương pháp ghi sổ đơn giản ? Đã học ?"
Thẩm Chỉ xuống bên cạnh Tần Cửu An.
Tần Cửu An tủm tỉm gật đầu,"Ừ! Thật sự đơn giản! Phương pháp thật sự quá ! Ngắn gọn rõ ràng!"
Thẩm Chỉ thỉnh thoảng quan sát một chút, cuối cùng vẫn hỏi miệng.
"Đệ... vết thương của thường xuyên đau ?"
Tay Tần Cửu An run lên, bút lông lập tức vẽ một dấu vết thật dài giấy.
Hắn vội vàng về phía Sở Cẩm Chu.
Sở Cẩm Chu chột gãi đầu, cuối cùng chịu nổi ánh mắt của , xoay , liền dùng cái m.ô.n.g nhỏ đối diện với .
Tần Cửu An bất đắc dĩ thở dài,"Cũng đau lắm."
"Không đau lắm mà ?"
Tần Cửu An:...
"Đệ một chút cảm giác khi đau nó như thế nào."
"Là... Là cảm giác giống như thể cảm nhận cánh tay vẫn còn, luôn cảm thấy nó đang đau, đau đau... đau đến mức chịu nổi..."
Thẩm Chỉ nhíu mày, suy tư thật lâu, hình như nàng hiểu,"Đệ đây là... huyễn chi đau."