Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 310
Cập nhật lúc: 2025-12-07 13:35:35
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , Sở Trường Phong mang theo ba tiểu gia hỏa xuất phát, nhưng mà đến cổng thành, thủ vệ cho ngoài.
Chàng ngây ngẩn cả .
Bọn nhỏ cũng sửng sốt.
"Vì nha, vì cho chúng ngoài? Người ngoài thành nguy hiểm nha, bọn họ đều đang trồng trọt!"
"Ngoài thành nhiễm bệnh, các ngươi ngoài cũng , nhưng ngoài thì cũng đừng nữa."
Sở Trường Phong nhíu mày, như , bên ngoài nhiễm cũng là bệnh bình thường.
"Là bệnh truyền nhiễm? Bị nhiễm như thế nào? Bọn họ ở ngoài lâu như , bây giờ mới phát hiện?"
Thủ vệ lắc đầu,"Trung Nguyên mỗi ngày đều đang đ.á.n.h trận, tháng còn mưa to hơn nửa tháng, ôn dịch bạo phát, thể là từ bên truyền tới."
Sắc mặt Sở Trường Phong lập tức đổi.
Ba tiểu gia hỏa ôn dịch là cái gì, bọn chúng còn nhỏ, từ khi sinh đến nay cũng gặp qua.
"Cha, ôn dịch là cái gì ?"
"Cha, ôn dịch là một loại bệnh ? Chúng thật sự thể ngoài ?"
Thủ vệ vẻ mặt nghiêm túc,"Sắp tới, các ngươi cũng đừng đến gần cổng thành nữa, mau trở về , càng tới gần cổng thành càng an ."
Sở Trường Phong hít sâu,"Cảm ơn, liền dẫn bọn nhỏ trở về."
Trên đường trở về, ba đứa nhỏ cúi đầu xuống, mất mát.
Sở Trường Phong rảnh an ủi bọn chúng, trong đầu đều là những lời thủ vệ .
Ôn dịch...
Đây cũng là chuyện đùa. Nếu như những lưu dân ngoài thành thật sự nhiễm ôn dịch, chỉ sợ bao lâu nữa sẽ lan trong thành.
Nghĩ tới đây, trong lòng căng thẳng.
Thẩm Chỉ còn cùng Sở Khiếu và Lâm Tranh ngoài, thấy cha con bọn họ ngoài bao lâu trở về, khó hiểu hỏi: "Sao ? Sao ai cũng ỉu xìu thế ? Không nữa ?"
Sở Trường Phong còn kịp mở miệng, Sở Cẩm Niên bĩu môi : "Nương chúng thể khỏi thành, các thúc thúc thủ vệ ở cổng thành cho chúng ngoài."
Mộc Mộc: "Bọn họ ... cái gì ôn dịch..."
Thẩm Chỉ lập tức nghiêm mặt, Sở Khiếu và Lâm Tranh vội vàng tới,"Mộc Mộc, con gì?"
Mộc Mộc ngơ ngác một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời,"Gia gia nãi nãi, các thúc thúc thủ vệ ngoài thành ôn dịch, ôn dịch là gì nha?"
Hai xong, chân lập tức mềm nhũn, bọn họ cứng đờ xuống.
Thẩm Chỉ khó khăn nuốt nước miếng, về phía Sở Trường Phong,"Mộc... Mộc Mộc thật ? Ngoài thành thật sự xuất hiện ôn dịch?"
Sở Trường Phong thở dài,"Hiện tại còn xác định, chỉ là ngoài thành thể bệnh truyền nhiễm, nhưng thủ vệ Trung Nguyên đ.á.n.h trận mưa to, bạo phát ôn dịch, thể..."
Chàng dừng một chút,"Nếu quả thật là như , thể sẽ lan đến đây..."
Thỉnh thoảng cũng một vài lưu dân thành, nhân nhiều lắm nên quan phủ cũng để trong lòng, cũng sắp xếp cho bọn họ giống như những lưu dân đây, để cho bọn họ ở bên ngoài khai hoang trồng trọt.
mặc kệ nhiều , chỉ cần một mang theo bệnh truyền nhiễm, kết quả cuối cùng sẽ là điều mà tất cả thể chấp nhận.
TBC
Mặt Thẩm Chỉ lập tức trắng bệch, ôn dịch...
Nàng chỉ qua loại bệnh , còn từng thấy qua, nhưng trong lịch sử, mắc loại bệnh , gần như chắc chắn sẽ c.h.ế.t...
Nhìn thể nàng lung lay sắp đổ, Sở Trường Phong vội vàng ôm lấy nàng,"Chỉ Chỉ, nàng đừng lo, cũng thể chuyện vẫn tới mức đó, lẽ ngoài thành căn bản bệnh truyền nhiễm, hơn nữa thủ vệ cho thành, cho dù là ôn dịch, cũng lan ."
Thẩm Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu,"Ta ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-310.html.]
Hiện giờ mấy thế lực Trung Nguyên ngày ngày chinh chiến, ai tâm tư xử lý chuyện ôn dịch.
Cho dù Bắc Vực xa xôi, cũng thể ảnh hưởng.
Thật vất vả mới thể sống yên , xem , thế đạo sẽ để cho sống yên .
"Chỉ Chỉ, nàng lời, đừng suy nghĩ lung tung, chắc chắn ."
Thẩm Chỉ khi xuống bắt đầu suy nghĩ.
Quan phủ phát hiện ôn dịch ngoài thành, thủ vệ như , khả năng tám chín phần là tin đồn vô căn cứ.
Vậy nghĩa là ôn dịch xuất hiện từ , chỉ là bọn họ phát hiện, trong thành thỉnh thoảng cũng sẽ khỏi thành, ngoài một chuyến liệu thể mang virus về ...
Huyện thành hiện tại cũng nhất định là an .
Tiệm cơm và tiệm thịt nướng mỗi ngày tiếp đãi nhiều khách như , nếu trong đó nhiễm ôn dịch, đây là chuyện vô cùng đáng sợ.
Suy nghĩ một chút, nàng ngẩng đầu: "Mấy ngày tới tiệm cơm cùng tiệm thịt nướng đều cần mở cửa, còn đậu hũ thối của Lâm bá cũng cần bán, chúng cứ xem tình hình ."
Nói xong, đối diện với ba tiểu gia hỏa, nàng vội vàng : "Bọn nhỏ cũng đến học đường, xin nghỉ với phu t.ử ."
Sở Trường Phong cũng bây giờ là thời khắc mấu chốt, nàng những điều chính là biện pháp nhất.
"Vậy cha nương thông báo tiệm thịt nướng, thuận tiện đến tiệm cơm một tiếng, con mang theo ba đứa nhỏ xin nghỉ."
Hai Sở Khiếu vội vàng gật đầu.
Ra khỏi nhà, đường, rõ ràng thể cảm giác đường ít , đều trở nên chút hoảng hốt.
Xem chuyện ôn dịch truyền ngoài .
Ngày hôm qua cũng như , chứng tỏ cũng giống như nhà bọn họ đều là hôm nay mới .
Mọi dám chậm trễ, đến tiệm cơm, Sở Khiếu với các tiểu nhị một tiếng, để cho bọn họ nhanh chóng về nhà, mấy ngày nay nên chạy loạn xung quanh chạy loạn, còn cho bọn họ chuyện ôn dịch.
Mọi xong, còn dám tiếp tục tiếp xúc khách nhân?!
Sở Khiếu dán thông báo tạm thời ngừng kinh doanh cửa tiệm cơm, lúc mới coi như xong.
Tần Cửu An thu dọn hành lý xong, theo bọn họ cửa, mới tới cửa, suy nghĩ một chút trở trong tiệm, mở khóa ngăn kéo , lấy hà bao cùng vòng tay bên trong nhét trong ngực.
Lại một chuyến đến tiệm thịt nướng, bọn họ mới trở về.
Bên , Sở Trường Phong cũng thuận lợi xin nghỉ cho ba tiểu gia hỏa, thuận tiện cho phu t.ử một tiếng về tình hình ngoài thành.
Lâm gia gia đang bày sạp, bỗng nhiên thấy Sở Trường Phong mang theo ba tiểu gia hỏa đây, ông ,"Có ăn đậu hũ thối ?"
Mộc Mộc chạy đến bên cạnh ông,"Gia gia, đừng bán đậu hũ thối nữa, cha nương hiện tại bên ngoài nguy hiểm, thể sẽ nhiễm bệnh!"
Sở Trường Phong giải thích với Lâm gia gia hai câu, xong, Lâm gia gia hoảng hốt, vội vàng thu dọn đồ đạc theo bọn họ về nhà.
Cái gì cũng đều quan trọng bằng mạng sống!
Tần Cửu An trực tiếp về nhà của , dù trong nhà cũng chỉ một , cũng tiếp xúc với khác, trong thời gian vặn thể thu dọn phòng ở của một chút.
Trong nhà chính, còn đồ vật gì, bất quá ở trong phòng ngược đồ vật đầy đủ.
Giường trải chỉnh tề, bàn ghế cũng đều .
Đi tới bên cạnh bàn, đem hà bao cùng vòng tay trong n.g.ự.c bỏ trong ngăn kéo.
Mấy ngày nay, cô nương từng tới, bữa cơm đáng giá bằng vòng tay của nàng?
Không khi nào mới đến?
Chỉ là hai ngày nay nếu cô nương đó đến, cũng sẽ gặp ...