Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 311
Cập nhật lúc: 2025-12-07 13:35:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tần Cửu An, đây ăn cơm!"
Bận rộn trong chốc lát, thấy Sở Trường Phong gọi , Tần Cửu An vội vàng chạy ngoài.
Nếu như chạy quá nhanh, cơ thể sẽ chút định.
Nhìn tư thế chạy kỳ quái của , Sở Trường Phong bất đắc dĩ : "Đệ chậm một chút, là quá đói bụng ?"
Tần Cửu An : " là chút đói bụng."
Đi tới Sở gia, bàn bày xong đồ ăn.
Ăn cơm xong, dặn dò Tần Cửu An vài tiếng, để cho trong thời gian nên chạy loạn, cũng cần một đến trung tâm thành, càng nên chạy bên ngoài thành.
Tần Cửu An gật đầu, tự nhiên hiểu đạo lý .
Trên mặt lớn mang theo ưu sầu, mấy tiểu gia hỏa đang ăn cơm, cảm xúc cũng lắm.
Thẩm Chỉ: "Võ Nhai bọn họ ở phương bắc, cũng nguy hiểm , nên gọi bọn họ trở về ?"
Sở Trường Phong lắc đầu,"Huyện thành so với bên nguy hiểm hơn nhiều."
Trong huyện thành mật độ nhân khẩu lớn, hơn nữa còn ở phía , mấy Võ Nhai nuôi ngựa, chiêu , mấy ngày nay đều đang vận chuyển hàng hóa cùng thương nhân biên cảnh Bắc Vực.
Vị trí của bọn họ là ở phía Bắc Dương, Bắc Dương xảy chuyện, bọn họ cũng nhất định sẽ xảy chuyện.
Thẩm Chỉ gật gật đầu.
Ban đêm, Thẩm Chỉ ôm bụng , trong lòng thấp thỏm lo lắng.
Bây giờ nàng đang mang thai, gặp thời kỳ đặc thù , t.h.ả.m như ?
Nếu thật sự ôn dịch, nhất định tránh ...
Người trong nhà mỗi ngày đều uống nước linh tuyền, tác dụng chống ôn dịch ?
Nhìn nàng ở bên giường, ôm bụng ngẩn , Sở Trường Phong qua, gập ngón tay nhẹ nhàng búng lên trán nàng,"Đang gì ? Sao còn ngủ?"
Thẩm Chỉ ôm trán trợn mắt trừng ,"Sở Trường Phong! Chàng thật đáng ghét! Chàng gõ đầu của !"
"Ta chỉ nhẹ nhàng gõ một cái, cũng nàng đau, sai ."
"Hừ" một tiếng, Thẩm Chỉ leo lên giường, ở vị trí sát tường, Sở Trường Phong sờ sờ mũi, vội vàng ở bên cạnh nàng, ôm nàng trong ngực, kéo gối đặt ở bên bụng nàng, dựa .
Khóe miệng Thẩm Chỉ nhếch lên, coi như còn lương tâm.
Làm xong việc , Sở Trường Phong mới ôm lấy nàng, vùi đầu cổ nàng,"Đừng lo lắng, , ở đây."
Thẩm Chỉ há miệng thở dốc, đầu cọ cọ đầu , lúc mới giấc ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, trong thành đột nhiên xuất hiện nhiều quan binh, mỗi ngày ở đường tuần tra, biên thành càng canh phòng nghiêm ngặt.
Nhìn tình hình , e rằng trận ôn dịch thật sự nghiêm trọng.
Người trong huyện thành cũng dám ngoài, cho dù là mua đồ, cũng bọc kín mít.
Thẩm Chỉ ở trong sân, mỗi ngày đều quan sát những quan binh đường.
Có thể chuẩn sớm đến mức , quan viên và tướng quân của Bắc Dương quả thực tồi.
Bọn họ canh phòng nghiêm ngặt như , chừng thể tránh một trận ôn dịch.
Ở trong nhà cả ngày thực sự buồn bực, Sở Trường Phong liền kéo Thẩm Chỉ gian, mỗi ngày đều trồng khoai tây, trồng rau.
Khoai tây cứ hết vụ đến vụ khác chín, bọn họ tích trữ nhiều lương thực.
Có những thứ , dù nhốt trong sân mấy năm cũng lo c.h.ế.t đói.
"Sở Trường Phong, nghỉ một chút , khoai tây nhiều thế , cần trồng nữa ."
Trong gian chỉ hai bọn họ, Sở Trường Phong cũng chẳng để ý hình tượng, nửa cởi trần, cơ bụng rắn chắc đọng những giọt mồ hôi, Thẩm Chỉ đến hai mắt sáng rực lên.
Lau mồ hôi, Sở Trường Phong : "Dù cũng rảnh rỗi, thêm lương thực vẫn hơn."
Thẩm Chỉ chiếc ghế bên cạnh ruộng, nhẹ nhàng đung đưa chân: "Vậy nghỉ một lát , đây một chút."
Sở Trường Phong buông cuốc xuống, đến bên cạnh nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-311.html.]
Thẩm Chỉ đưa bình nước trong tay cho , Sở Trường Phong uống một ngụm.
Uống xong, mới nhận ánh mắt nàng đang chằm chằm chớp mắt.
Chàng ngẩn : "Nhìn gì?"
Thẩm Chỉ giọt mồ hôi lăn từ yết hầu của xuống, nhịn mà nuốt nước miếng.
Sở Trường Phong chớp mắt, luôn cảm thấy ánh mắt của nương t.ử chút... ừm... như lang như hổ, dường như nuốt chửng .
Đột nhiên, Thẩm Chỉ nhích gần, đôi môi mềm mại dán yết hầu của nhẹ nhàng mút một cái.
Cả Sở Trường Phong cứng đờ.
Thẩm Chỉ lui về phía một chút, cũng ngờ hành động như .
là sắc hại .
Người đều là mồ hôi, bẩn như , mà nàng thấy còn hơn bình thường, nàng đúng là bệnh ...
Hồi phục tinh thần, khóe miệng Sở Trường Phong cong lên.
Hành động của nàng đột nhiên khiến nhớ đến thời gian khi còn xe lăn, ngày ngày nàng đùa giỡn trêu chọc.
Chỉ là cô nương cũng thế , lẽ vì nên nàng còn quý trọng nữa.
Từ khi hồi phục, từ khi quan hệ bọn họ gần gũi, nàng ít khi chủ động trêu chọc , ngược còn ghét bỏ tướng công quá rụt rè.
Sở Trường Phong nhướng mày, ung dung : "Muốn hôn cứ thẳng một tiếng là , cần gì nàng tự nhào tới? Ta chủ động đưa qua là ."
Thẩm Chỉ lập tức đỏ mặt,"Chàng câm miệng cho ! Cả đều là mồ hôi, bẩn c.h.ế.t, ai thèm chứ?"
"Không thèm, thèm hôn , thèm mà cảm thấy mắt."
Thẩm Chỉ nghẹn họng,"Sở Trường Phong! Chàng phiền ? Còn châm chọc nữa!"
Ánh mắt Sở Trường Phong hiện lên một tia buồn , bỗng nhiên kéo tay nàng đặt lên cơ bụng của .
Vừa nàng cứ chằm chằm cơ bụng và cơ n.g.ự.c của thật lâu.
TBC
"Nói ! Có sớm sờ ? Hiện tại cho nàng sờ đủ!"
"Không hổ!"
Nàng lặng lẽ sờ soạng một cái, tay vuốt qua vuốt cơ bụng của , một lát sờ lên cơ n.g.ự.c của , xúc cảm cũng thật a!
Không hổ là nam nhân của nàng!
Mới đầu còn trêu chọc nàng, ai ngờ thật sự sờ bóp, thể Sở Trường Phong co rúm , vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, giọng mang theo áp lực,"Không sờ nữa!"
Thẩm Chỉ chớp mắt ngây thơ vô tội, giọng mềm mại hồn nhiên,"Không cho sờ ? Sao hiện tại cho nha?"
Sở Trường Phong mím môi, ánh mắt tối sầm nàng chằm chằm.
Thẩm Chỉ bĩu môi,"Nam nhân đều là đại phôi đản! Chính sờ, hiện tại trách ..."
Sở Trường Phong nhắm mắt , trong miệng lẩm bẩm một tiếng: "Ta đời đều bại bởi nàng."
Nói xong liền cúi đầu hôn lên môi nàng.
Những thứ khác thể , nhưng hôn một cái thì vẫn thể.
Trái tim Thẩm Chỉ run lên, hô hấp cũng dồn dập theo.
Người giống như 800 năm hôn , vội hung dữ.
Không lâu , nước nàng đỏ hoe, nhịn đẩy ,"Sở Trường Phong... ... buông ..."
Cuối cùng giống như là trả thù hung hăng hôn lên cổ nàng một cái, đầu mới lui một chút.
Nhìn nàng đỏ hốc mắt, ủy khuất đáng thương, đến hận thể lập tức ôm lên giường, chuyện chuyện mới .
Từ khi nàng mang thai, làn da trở nên càng thêm trắng nõn sáng bóng, mập lên một chút, sờ chỗ nào cũng mềm mại trơn nhẵn.
Chỉ tiếc cũng chỉ thể sờ một cái.
Chàng thở hổn hển hai , nhẹ nhàng sờ bụng của nàng, thấp giọng : "Tiểu gia hỏa ... khi nào mới chịu đây..."