Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:33:46
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lam Nguyệt cô nương, cô về ? Sao đến nữa?"
Ngày hôm , thấy Lam Nguyệt xuất hiện nữa, lão đại phu khỏi nhíu mày,"Đây chỗ dành cho một tiểu cô nương như ngươi! Rất nguy hiểm!"
Lam Nguyệt: "Thần y, nhiều như đều đang giúp đỡ, tại thể? Ta sẽ cẩn thận che chắn mũi miệng, sẽ nhiễm , hơn nữa, cha đồng ý ."
" mà..."
"Không nhưng mà."
Lão đại phu bĩu môi, xem chỉ thể tìm cha nàng.
Lam Nguyệt mặc kệ ông định gì, thấy đang sắc thuốc, nàng cũng giúp đỡ.
Thuốc sắc xong, nàng liền bưng đến bên cạnh Tần Cửu An.
Hắn vẫn đang hôn mê.
Lam Nguyệt nhỏ giọng : "Nương đây, ngươi thấy khá hơn chút nào ? Đừng sợ, đại phu nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi."
Nàng khẽ an ủi.
Lão đại phu tới, thấy lời , cảm giác như sét đ.á.n.h trúng.
"Ngươi ngoan, uống t.h.u.ố.c a, nương ở đây với ngươi."
Nhìn nàng dỗ dành bệnh nhân uống thuốc, lão đại phu đoán lẽ nàng thực sự nương, chỉ là giúp bệnh nhân mà thôi.
Ông bĩu môi, nữa.
Sở gia.
Cả nhà đang bận rộn xử lý thảo dược, còn Sở Trường Phong thì mang t.h.u.ố.c xử lý xong , thậm chí còn hái thêm nhiều thảo d.ư.ợ.c tươi đặt lên xe ngựa.
Bị hỏi tới, chỉ là Võ Nhai mới gửi đến.
Tới khu chữa bệnh, xe ngựa dừng , lớn tiếng gọi: "Đại phu, mau tìm đến khiêng thảo dược!"
Lão đại phu thấy giọng , lập tức , nhưng cũng vội gọi , mà vội vàng chạy tới.
"Để xem những loại t.h.u.ố.c gì!"
Sở Trường Phong để mặc ông kiểm tra.
Thấy những loại thảo d.ư.ợ.c tươi xanh mơn mởn như hái từ núi xuống, lão đại phu ngây ngẩn cả .
"Đây... đây là các ngươi tự hái ?"
Sở Trường Phong mặt đỏ, tim đập loạn: "Ta một chuyên trồng thảo dược, sáng nay mới đưa tới."
Lão đại phu hít sâu một , ngờ trồng thảo dược?
Ông kiểm tra chất lượng thảo d.ư.ợ.c một chút, phát hiện phẩm chất cực kỳ !
Trông giống loại mới trồng một hai năm...
Càng kiểm tra, lão đại phu càng kinh ngạc.
"Đại phu, thế nào? Những d.ư.ợ.c liệu đều thể dùng ?"
"Nói thừa! Đương nhiên là dùng !"
Lấy tinh thần, lão đại phu lập tức gọi đến khiêng thảo dược.
Thảo d.ư.ợ.c mà Sở Trường Phong mang tới, dù là xử lý còn tươi, lượng đều lớn.
Hơn nữa, những thảo d.ư.ợ.c lão đại phu đang cần, ở đây đều đủ.
Trái tim ông nóng hầm hập, nhiều thảo d.ư.ợ.c thế , hy vọng sẽ cứu những bệnh nhân .
Sau khi thảo d.ư.ợ.c khiêng xuống, Sở Trường Phong vội rời , chờ thêm một lúc thì Lam tướng quân dẫn theo một nhóm quan binh tới.
Hiện tại Trung Nguyên chia năm sẻ bảy, tướng quân đóng quân ở Bắc Dương chính là chúa tể Bắc Dương, cần phụ thuộc triều đình, thể bất cứ quyết định gì.
Biết Sở Trường Phong mang đến nhiều thảo dược, Lam Lập lập tức cho đưa hai trăm lượng bạc.
"Ông chủ Sở, thảo d.ư.ợ.c ngươi mang đến đáng giá hơn thế nhiều, nhưng tình hình Bắc Dương hiện tại ngươi cũng thấy đấy, quá nhiều nơi cần tiền, bạc chỉ là tạm ứng , đợi khi chuyện thỏa, Bắc Dương khôi phục sinh khí, chuyện tiền bạc lúc đó hẵng ."
Sở Trường Phong xua tay: "Tướng quân, ngài quá lời . Đây là thảo d.ư.ợ.c do tự trồng, thể giúp , đó là vinh hạnh của tại hạ. Còn về tiền bạc, hai trăm lượng nhận, nhưng những chuyện khác thì đừng nhắc đến nữa!"
Lam Lập quan sát Sở Trường Phong một hồi, từ xưa đến nay, thương nhân luôn đặt lợi nhuận lên hàng đầu, mà ...
"Ha ha ha... Vậy bản tướng quân mặt bách tính Bắc Dương cảm tạ lòng nghĩa hiệp của ông chủ Sở."
Hai hàn huyên vài câu, đó Lam Lập khu lều trại, bận tâm việc thể lây bệnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-317.html.]
Sở Trường Phong theo bóng lưng ông, thấy ông nhíu mày, nghiêm túc hỏi han từng chuyện, âm thầm gật đầu.
Có một tướng lĩnh như trấn giữ nơi , đúng là may mắn cho Bắc Dương.
Lúc quyết định đến đây, lẽ thật sự là một sự lựa chọn đúng đắn.
Lam Lập kiểm tra tình hình bệnh nhân một vòng, bỗng nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám , liền vội vàng tới.
"Ngoan nào, nương lau mặt cho ngươi nhé."
"Nương sẽ nhẹ nhàng... đừng sợ..."
Khoé miệng ông giật giật, mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Ông nhịn mà dụi mắt. mặt đúng thật là con gái ngoan của ông, mới mười sáu tuổi mà!!
Con gái ngoan của ông khi nào nương, ông ?
"Nguyệt Nhi!"
Giọng ông trầm vang, lên tiếng, Lam Nguyệt liền khống chế mà run lên một chút.
Nàng chậm rãi đầu , thấy là ông, khó khăn nuốt nước miếng: "Cha... cha đến đây?"
"Ta còn hỏi con đây! Sao con ở chỗ ? Không con mua t.h.u.ố.c ?"
"Con... con..."
Trong huyện thành gì còn t.h.u.ố.c để mua nữa... dù cũng chẳng chỗ mà mua...
Ánh mắt Lam Lập đầy vẻ nghi hoặc, dần dần chuyển từ nàng sang "đứa con" Tần Cửu An bên cạnh nàng.
Đối diện với khuôn mặt trắng trẻo thanh tú , vì , Lam Lập bỗng nhiên cảm thấy như hiểu tâm tư của con gái .
Bộ dáng đáng thương thực sự dễ khiến mềm lòng.
"Đây là ai? Là tiểu tình lang con lén tìm ?" Ông nheo mắt .
"Khụ khụ khụ..." Lam Nguyệt đỏ bừng mặt,"Cha! Cha linh tinh gì thế! Hắn là bệnh nhân! Con chỉ đến giúp chăm sóc thôi!"
"Chăm sóc đến mức còn tự xưng là nương ?"
Lam Nguyệt đảo mắt: " ! Cha cũng thấy đấy, con tự xưng là nương , thể là tiểu tình lang của con ?"
Dĩ nhiên, Lam Lập tin,"Bảo vệ bản cho , để lộ mũi miệng, nếu thì đừng đến nữa."
Nói xong, ông xoay bỏ .
Lam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng tuyệt đối dám tự xưng là "nương" nữa.
Chỉ lẳng lặng đút t.h.u.ố.c cho Tần Cửu An.
Người thực sự thanh tú, lúc cau mày uống thuốc, trông càng hơn.
Nàng bất giác nhớ đến ở tiệm cơm, mỉm với khách, nhưng lúc gảy bàn tính nghiêm túc vô cùng.
là một tính cách đối lập .
Sở Trường Phong mang thảo d.ư.ợ.c mới đến, lão đại phu liền lập tức bắt đầu phối thuốc.
Thảo d.ư.ợ.c Sở Trường Phong mang đến đầy đủ, cần dùng những d.ư.ợ.c liệu khác thế.
Cuối cùng, ông thể sắc t.h.u.ố.c đúng theo phương t.h.u.ố.c cổ truyền.
Lại đến giờ uống thuốc, khi Lam Nguyệt lấy chén t.h.u.ố.c thứ hai, đến gần ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c nồng nặc.
"Này... hôm nay t.h.u.ố.c nồng thế ? Ngửi thôi thấy đắng ."
Lão đại phu thản nhiên : "Lương d.ư.ợ.c khổ khẩu, t.h.u.ố.c đắng giã tật, t.h.u.ố.c chắc chắn hiệu quả hơn mấy ngày ."
TBC
Nghe , Lam Nguyệt thêm, vội vàng bưng t.h.u.ố.c chạy .
Khi đút t.h.u.ố.c cho Tần Cửu An, nàng lo lắng sẽ uống , nhưng ngờ uống từng ngụm nhỏ sạch sẽ.
Nhìn sang những bệnh nhân khác, ai nấy đều nhắm chặt miệng, còn dỗ dành mới chịu uống.
"Ngươi... ngươi ngoan quá..." Nàng lẩm bẩm.
Sau khi uống thuốc, Tần Cửu An còn sốt nữa, Lam Nguyệt giúp xử lý thảo d.ư.ợ.c tươi, việc gì về chỗ .
Chỉ mới một lát, lúc nàng đang đắp chăn cho thì bỗng nhiên mở mắt .
Hai liền như bốn mắt .