Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 319
Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:33:48
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chỉ Chỉ, nàng xem thế nào? Lão đại phu chắc chắn sẽ bỏ qua như ."
"Nàng ánh mắt của ông lúc đó , cứ như nuốt chửng !"
Thẩm Chỉ khẽ một tiếng, xoa đầu ,"Đừng lo, dù phiền phức, nhưng đây là chuyện ."
Sở Trường Phong ngạc nhiên.
Đôi mắt Thẩm Chỉ lộ tia sáng,"Thảo d.ư.ợ.c của chúng cứu sống , giúp bọn họ trị khỏi ôn dịch, nếu chúng mở một hiệu t.h.u.ố.c thì ?"
Sở Trường Phong trợn tròn mắt,"Ý nàng là?"
Thẩm Chỉ,"Đợi ôn dịch qua , chúng liền mở hiệu thuốc, một hiệu t.h.u.ố.c lớn! Để cho tất cả rằng thảo d.ư.ợ.c nhà chúng là nhất!"
Với danh tiếng chữa khỏi ôn dịch, cần quảng bá, bọn họ cũng sẽ khách hàng.
Sở Trường Phong gật đầu,"Đây đúng là một ý kiến !"
Thẩm Chỉ nở nụ ,"Đây là t.h.u.ố.c trị ôn dịch, chỉ ở Bắc Dương, mà ngay cả Trung Nguyên cũng sẽ đến."
Trước đây nàng từng nghĩ đến điều , nhưng bây giờ danh tiếng, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Vậy theo lời nàng!"
Hai ở trong phòng ngủ thật lâu, bên ngoài, ba tiểu gia hỏa rón rén ngoài cửa, lỗ tai dán cửa, nhưng giọng trong phòng nhỏ quá, bọn chúng căn bản rõ.
"Ca ca, cha và nương rốt cuộc đang gì ? Sao cho chúng !" Sở Cẩm Niên dán đầu cửa, hết nghiêng bên nghiêng bên .
Nếu móng vuốt, khi tiểu gia hỏa cào cửa .
"Niên Niên, nhỏ giọng thôi, suỵt-" Mộc Mộc trừng mắt,"Cẩn thận phát hiện đó!"
"Được thôi... chúng đây... ai da!"
Cửa đột nhiên mở , ba tiểu gia hỏa theo quán tính ngã nhào phòng.
Sở Trường Phong từ cao xuống bọn chúng.
Ba tiểu gia hỏa lập tức lộ nụ ngây ngô hổ.
Sở Trường Phong cong khóe môi, khô khốc một tiếng.
"Hắc hắc hắc... cha... Chúng con chỉ ngang qua thôi, ai ngờ đột nhiên mở cửa, lúc chúng con mới cẩn thận ngã đây."
Sở Cẩm Niên thản nhiên dậy, mặt đỏ, tim đập mà biện minh.
Sở Trường Phong rũ mắt nó.
Tiểu gia hỏa phủi tro bụi tồn tại mông, một tay kéo tay ca ca, một tay kéo Mộc Mộc,"Đi thôi, thôi... Ai nha, lúc nãy chúng sẽ giúp phơi thảo d.ư.ợ.c ? Chúng nên quấy rầy cha nương bàn chuyện, bé ngoan."
"..."
Ra nhà chính, chạy trong sân, Sở Cẩm Niên nhẹ nhàng thở ,"Ai nha, may mà nhanh trí! Bằng thì cha phát hiện!"
TBC
Mộc Mộc gãi đầu,"Bị phát hiện thì phát hiện, dù cha nương cũng sẽ trách chúng ... Hơn nữa, chúng cũng gì nha."
"Mộc Mộc!" Sở Cẩm Niên giậm chân một cái," mà là rủ hai ! Nếu bắt , sẽ cha nương véo lỗ tai, ngươi một chút cũng quan tâm ! Hừ!"
"Ai nha, sẽ chịu phạt ngươi! Để cha nương véo là chứ gì!"
"Hừ! Đây mới là !"
Sở Cẩm Chu bên cạnh thầm, nhưng trong lòng tò tò, rốt cuộc cha nương đang chuyện gì mà thần thần bí bí như ? Thật khiến tò mò c.h.ế.t!
Trong phòng ngủ, Thẩm Chỉ về phía Sở Trường Phong,"Mấy nhãi con chứ?"
Sở Trường Phong khẽ,"Bị bắt tại trận, đương nhiên là chạy mất , nàng , Sở Niên Niên là đứa lanh lợi nhất, nó lươn lẹo!"
"Về chuyện cẩn thận chút, chuyện thảo d.ư.ợ.c quan trọng, nhất để bọn trẻ , lỡ chúng cẩn thận thì ."
"Ừ, yên tâm , mà."
Cùng lúc đó.
Lam Lập từ ngoài thành trở về, khu chữa trị, lập tức thấy những bệnh nhân đang khỏe mạnh trở .
Ông nhất thời cả kinh nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-319.html.]
"Thần y! Ngài thật hổ là thần y! là diệu thủ hồi xuân! Ngay cả ôn dịch cũng thể chữa khỏi!"
Ôn dịch, ngoài ít thể tự vượt qua, thì gần như chỉ một kết cục duy nhất chính là c.h.ế.t.
bây giờ, chữa khỏi ôn dịch!
Y thuật như , e rằng đời ai sánh bằng!
Lão đại phu thấy Lam Lập khoa trương trương như , cảm giác ngượng ngùng: "Đừng khen lão già nữa! Thứ lợi hại chính là thảo d.ư.ợ.c đưa tới hôm qua! Toàn là thảo d.ư.ợ.c nhiều năm, thậm chí là hàng chục năm, hơn nữa, hiệu quả còn hơn hẳn những loại cùng niên đại khác. Nếu những loại thảo d.ư.ợ.c , cũng thể hồi phục nhanh như ."
Lam Lập kinh ngạc vô cùng: "Ngài là nhờ thảo d.ư.ợ.c đó ?"
"Đương nhiên! Nếu tiểu t.ử đó thể cung cấp thảo d.ư.ợ.c lâu dài, thì bộ Bắc Dương còn sợ gì ôn dịch nữa?!"
Ánh mắt Lam Lập khẽ d.a.o động.
Sau khi rời , ông lập tức lệnh cho điều tra nơi ở của Sở Trường Phong, chậm trễ chút nào, trực tiếp tìm tới tận cửa.
Vừa bước con đường nơi Sở gia sinh sống, ông ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của thảo dược.
Lam Lập vội vàng bước nhanh hơn, đến cửa Sở gia, thấy trong sân mấy cây ăn quả tươi , thấy những cái rổ phơi đầy thảo dược, ông mới nhận nhà thật đặc biệt.
Ông đóng quân ở Bắc Dương nhiều năm, nhưng từng gặp qua cây ăn quả nào phát triển như .
Còn những loại thảo d.ư.ợ.c từ mà ?
Thảo d.ư.ợ.c như , ông tìm khắp trong vòng trăm dặm mà từng đến.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ông bước lên gõ cửa.
Trong sân chỉ ba tiểu gia hỏa đang loanh quanh kiểm tra thảo dược.
Bởi vì thường xuyên đến gõ cửa, bọn chúng cũng dám trực tiếp mở cửa, nhất là trong thời điểm đặc biệt như hiện tại.
"Ai ở bên ngoài ?" Sở Cẩm Niên hỏi.
Lam Lập sửng sốt, thì nhà còn trẻ con...
Nhìn vị thiếu niên cảm giác tuổi tác lớn lắm, còn tưởng là thành .
"Tiểu gia hỏa, đến tìm Sở Trường Phong, chuyện quan trọng cần gặp , giúp mở cửa , hoặc gọi ."
Sở Cẩm Niên: "Bá bá, hiện tại thể mở cửa cho ngài, vì liệu ngài nhiễm ôn dịch , chúng nhất đừng quá gần ."
Sở Cẩm Chu : "Ngài chờ chút , sẽ gọi cha , chuyện gì thì ngài cứ ở ngoài cửa nhé."
Mộc Mộc cũng : " ! Trong thời gian nhà chúng tiếp khách ."
Lam Lập trợn mắt há hốc mồm, đây thực sự là ba đứa trẻ ...
Sau khi lấy tinh thần, ông nhịn mà bật , ba đứa trẻ còn cảnh giác đấy!
"Được! Vậy nhờ các ngươi gọi cha ."
"Niên Niên, ngươi !" Sở Cẩm Chu vỗ nhẹ lên đầu .
Sở Cẩm Niên gật đầu một cái, lập tức chạy nhà.
Nghe tìm , Sở Trường Phong nghi hoặc .
Mở cửa, thấy là Lam Lập, kinh sợ: "Lam tướng quân? Sao ngài tới đây?"
Cửa chỉ mở một nửa, ba tiểu gia hỏa nấp lưng Sở Trường Phong, nghiêng đầu nhỏ, một chút xem bên ngoài là ai.
Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc chớp chớp mắt, xác nhận đây là mà bọn chúng quen .
Nghe ông chuyện với Sở Trường Phong, đều về chuyện thảo dược, là chính sự, mấy tiểu gia hỏa liền cảm thấy nhàm chán.
"Ca ca, Mộc Mộc, thôi, chúng kiểm tra thảo d.ư.ợ.c tiếp, chúng quen ."
Nói xong, Sở Cẩm Chu vẫn chậm chạp dời bước, Sở Cẩm Niên nghi hoặc kéo tay ca ca: "Ca ca? Ca ca? Ngươi ?"
Sở Cẩm Niên nhíu mày: "Ca ca, ngươi quen ?"
Sở Cẩm Chu ngẩng đầu, ngơ ngác mà Lam Lập, vẫn nhúc nhích, cả đều cứng .