Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:33:51
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Trường Phong thở dài.

Cha con bọn họ chuyện xong, Lam Nguyệt rời , lúc mới lên.

"Lam tướng quân."

Lam Lập thu vẻ tức giận mặt,"Ông chủ Sở, chuyện gì ?"

Sở Trường Phong gật đầu,"Những lưu dân nhiễm ôn dịch ngoài thành, ngài định xử lý thế nào? Có để thần y tiếp tục chữa trị ?"

Nhắc đến chuyện , Lam Lập thở dài,"Người quá nhiều, chữa trị cho bọn họ sẽ tốn bao nhiêu sức sức của, bao nhiêu thảo d.ư.ợ.c liệu chứ?"

" thể mặc kệ, nhiều mạng như , Bắc Dương chúng vốn cũng giàu , việc chữa trị cho bá tánh trong thành gần như đào rỗng kho bạc."

Sở Trường Phong: "Lam tướng quân, thể giúp ngài, sẽ cung cấp thảo d.ư.ợ.c miễn phí, thần y bên cũng đồng ý, thể cứu chữa miễn phí cho những bệnh nhân đó."

TBC

Lam Lập nhướn mày: "Số thảo d.ư.ợ.c cần dùng là ít , , các ngươi điều kiện gì?"

Sở Trường Phong khẽ : "Quả nhiên thể qua mắt ngài, điều kiện của chúng đơn giản, hy vọng khi ôn dịch qua , quan phủ thể cấp cho chúng 500 mẫu đất."

"Na... 500 mẫu đất?!" Lam Lập suýt chút nữa nghẹn thở." Bắc Dương vốn nhiều đất thích hợp để gieo trồng, ruộng đất vốn ít ỏi, lấy đất mà cho ngươi?"

"Không ruộng gieo trồng của bá tính, mà là thảo nguyên bên ngoài thành, dù cũng chẳng ai sử dụng, 500 mẫu là quá nhiều, đúng ? Hơn nữa, nếu cứu lưu dân ngoài thành, chúng cũng cách giúp ngài giải quyết vấn đề ."

Nghe , sắc mặt Lam Lập mới một chút.

Dùng 500 mẫu thảo nguyên vô dụng để đổi lấy sự bình an cho bá tính Bắc Dương...

"Vậy... Vậy lưu dân ngoài thành, các ngươi định thế nào?"

Lưu dân ngoài thành ít, bọn họ đến đây mấy tháng, quan phủ thường xuyên cử giám sát, sợ rằng bọn họ sẽ loạn, điều phí tinh lực.

"Thuê bọn họ giúp trồng cây ăn quả." Sở Trường Phong .

Khóe miệng Lam Lập giật giật: "Ông chủ Sở, đừng trách nhắc nhở ngươi, trồng cây ăn quả thảo nguyên đó gần như là chuyện thể. Ngươi đến Bắc Dương lâu như , cũng thấy đó, nơi gần như cây ăn quả gì cả."

"Đó là chuyện của , ngài chỉ cần đồng ý điều kiện của !"

Vụ mua bán nhất định lỗ, đồng ý mới là kẻ ngốc!

"Được! Ta đồng ý! Chỉ cần ôn dịch ngoài thành giải quyết, lưu dân an trí thỏa, lập tức giao đất cho ngươi!"

Lam Lập là giữ chữ tín, một khi , thì chuyện xem như xong!

Sở Trường Phong lập tức vui vẻ trở về nhà, sân, thấy Thẩm Chỉ đang tản bộ trong sân, liền chạy đến, ôm nàng xoay một vòng.

Thẩm Chỉ giật , hét lên: "Sở Trường Phong! Chàng cái gì ?! Chàng dọa c.h.ế.t ?"

Nàng cau mày, thở phì phì mà trừng .

Sở Trường Phong ngẩng đầu, mặt đầy vui sướng hài lòng ghé sát mặt nàng: "Mau mau mau! Nhiệm vụ nàng giao cho , thành ! Mau thưởng !"

Thẩm Chỉ dở dở : "Chàng... ấu trĩ quá đấy! Chàng là đứa trẻ ba tuổi ? Còn đòi thưởng nữa..."

"Ta mặc kệ! Mau lên mau lên!"

Trong mắt Thẩm Chỉ ánh lên tia dịu dàng, nàng nâng mặt Sở Trường Phong lên, hôn lên mặt mấy cái."Thế đủ ?"

"Ưm- vẫn đủ, thêm nữa !"

Thẩm Chỉ: "Không nữa! Mau thả xuống!"

Sở Trường Phong hai tiếng, mới chịu thả nàng xuống, hai định chuyện, liền chạm ba đôi mắt tròn xoe.

Cả nhà tròn mắt .

Sở Trường Phong hiếm khi đỏ mặt: "Ba đứa các con! Lén lút cái gì thế? Không chút tiếng động nào cả! Cố ý dọa ?"

"Cha! Sao cha oan cho tụi con?" Sở Cẩm Niên giậm chân, tức giận .

"Lúc cha sân chúng con đây , ? Là do cha chỉ thấy nương, thấy chúng con! Cha còn hổ mà !"

Mộc Mộc: " thế... Chúng con đường đường chính chính ở đây mà."

Sở Cẩm Chu: "Chính xác."

Sở Trường Phong: ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-322.html.]

Nhìn thấy tai đỏ bừng, Thẩm Chỉ buồn sờ soạng một chút: "Chu Chu, ba các con khi dễ cha, mau chơi , chúng còn chuyện quan trọng thương lượng."

Ba đứa nhỏ đồng thanh "Hừ" một tiếng.

Trước khi , Sở Cẩm Niên còn lẩm bẩm: "Còn chuyện thương lượng! Con còn hai ! Rõ ràng chỉ đuổi chúng con ! Không chúng con hai hôn thôi! Chính là coi chúng con như ngoài!"

Sở Trường Phong, Thẩm Chỉ:...

Sở Cẩm Niên một tay kéo một : "Ca ca, Mộc Mộc! Chúng thôi! Bọn họ thấy chúng thì thôi! Chúng tự chơi với ! là quá đáng!"

"Cái thằng nhóc thối ..." Sở Trường Phong mắng một tiếng.

Thẩm Chỉ kéo tay : "Được , mau chính sự ."

Sở Trường Phong gật đầu, thuật cuộc trò chuyện với Lam Lập cho nàng .

Nghe xong, Thẩm Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, nghĩ đến Tần Cửu An, niềm vui trong lòng Sở Trường Phong giảm vài phần.

"Chỉ Chỉ, hôm nay thấy một cô nương chăm sóc Tần Cửu An, đối với tận tình, nàng xem..."

Thẩm Chỉ mở to mắt: "Có cô nương thích Tần Cửu An ?!"

Sở Trường Phong: "Xem như là ."

Chàng nhắc đến phận của cô nương , luôn cảm thấy với thái độ phản đối kịch liệt của Lam Lập, chuyện chắc chắn thành...

Thẩm Chỉ: " mà, cô nương thích cũng bình thường thôi, lớn lên , lúc nào mặt cũng nở nụ , khách đến tiệm cơm đều thích ."

" , chỉ là... đối với cô nương lạnh nhạt."

Nụ mặt Thẩm Chỉ khựng : "Hắn thích cô nương đó? thoạt giống kiểu sẽ mặt lạnh với cô nương thích ?"

Không nghĩ đến điều gì, ánh mắt Sở Trường Phong thoáng qua chút hoảng hốt: "Có thể là thích... hoặc cũng thể..."

Hoặc cũng thể, giống như đây, tự ti vì thể mang hạnh phúc cho bất kỳ ai.

Thẩm Chỉ: "Cũng thể gì?"

"Không gì." Chàng nhẹ nhàng lắc đầu.

Thấy vẻ kỳ lạ, Thẩm Chỉ cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng nghĩ nhiều.

"Tần Cửu An vẫn còn nhỏ, mặc kệ thích , sẽ gặp thực sự thích thôi!"

Sở Trường Phong gật đầu: "Ừ."

Hai ngày , những bệnh nhân cách ly trong thành gần như khỏi bệnh và trở về nhà.

Còn Sở Trường Phong thì dẫn theo thần y đến ngoài thành.

Ngoài thành, c.h.ế.t vì ôn dịch lên đến vài trăm, hơn nữa những c.h.ế.t kể cả những trong thành, bộ đều thiêu hủy.

Số sống chỉ còn hơn ba trăm.

Cửa thành mở , tất cả đều ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hy vọng.

Bọn họ cũng thể cứu giống như trong thành ?

Sẽ nguyện ý cứu bọn họ ?

Nhìn thấy sự mong đợi trong mắt bọn họ, trong lòng Chu Trường Phong chua xót.

Chàng im lặng một lúc mới lên tiếng: "Các ngươi sống tiếp ?"

"Muốn!!!"

Gần như tất cả đều hét lên với bộ sức lực.

Sở Trường Phong gật đầu: "Được! Vậy sẽ để các ngươi sống tiếp!"

Mọi ngơ ngẩn mà Sở Trường Phong.

Vào một buổi sáng mùa thu se lạnh, một nam nhân phong thái tuấn lãng như vị thần giáng trần, cứu lấy mạng sống của tất cả bọn họ.

 

Loading...