Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 324
Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:33:53
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Chỉ khẽ , uống một ngụm nước, mở miệng : "Tần Cửu An! Đệ đang gì trong bếp thế? Sao còn ?"
Tần Cửu An thở dài, một lúc lâu mới bưng một mâm trái cây khô .
Thẩm Chỉ: "Chỉ bảo lấy một mâm trái cây khô, lâu như ?"
Lam Nguyệt ngẩng lên .
Tần Cửu An c.ắ.n chặt răng, gượng: "Tỷ cũng mà, chỉ một cánh tay, động tác đương nhiên là chậm ."
Thẩm Chỉ nhíu mày.
Ánh mắt Lam Nguyệt hiện lên một tia u thương.
Tần Cửu An như nhận sự khác thường của bọn họ, vẫn tự nhiên tiếp: "Chỉ một cánh tay đúng là bất tiện, vô dụng... May mà các ngươi chê , ha ha ha..."
Lam Nguyệt siết chặt ngón tay, phản bác: "Lúc ngươi ghi sổ sách, chẳng lợi hại ? Mọi đều ngươi tính toán cực nhanh, hơn nữa đều thích ngươi, ngươi lợi hại!"
Khi nàng những lời , thái độ vô cùng nghiêm túc.
Nhìn đôi mắt chân thành tha thiết của nàng, lông mi Tần Cửu An run rẩy, : "Ai nha, chỉ là một tên tàn phế, ghét bỏ là may , đó chẳng qua là bọn họ thương hại thôi, ."
Thẩm Chỉ mở miệng định gì đó, nhưng Tần Cửu An vội vàng cắt ngang: " , Lam cô nương, thần y , trong thời gian ở khu cách ly, cô luôn giúp đỡ ông , còn chăm sóc chúng nữa, chúng còn kịp cảm ơn cô ."
Lam Nguyệt ngơ ngẩn mà : "Ta... Ta chăm sóc khác..."
Ban đầu, nàng chỉ thấy quen mắt, nhận , nghĩ đến việc vòng tay của vẫn còn ở chỗ , còn cảm thấy đáng thương, thế là nàng mềm lòng, nghĩ rằng dù cũng giúp đỡ, nên chăm sóc một chút.
Chỉ là, hiểu vì , cứ chăm sóc dần dần, bỗng nhiên... liền...
Nàng cũng rõ , rõ ràng trong thời gian sinh bệnh bẩn hôi, thế mà nàng... sinh một thứ tình cảm kỳ lạ.
Có lẽ là do khuôn mặt quá thanh tú tuấn lãng, cũng lẽ vì khi hôn mê, bộ dạng yếu ớt thật sự quá đáng thương...
Nên nàng nhiều bất chấp lời cha dặn, màng đến chính nguy cơ sẽ nhiễm ôn dịch, cực nhọc ngày đêm, túc trực chăm sóc .
Chỉ là dường như hề cảm kích.
Nàng chút mất mác, nhưng cũng chỉ một chút thôi.
Tình cảm mà nàng dành cho vốn chẳng sâu đậm, nếu thái độ như đối với nàng, nàng cũng chẳng cần níu kéo.
Hít một thật sâu, nàng : "Ta vốn đến đó để giúp đỡ, chẳng gì đáng cảm ơn cả. Hơn nữa, chỉ chăm sóc ngươi, cần khách sáo như ."
Thẩm Chỉ âm thầm thở dài.
Tươi mặt Tần Cửu An thoáng cứng đờ, nhưng vẫn : "Dù cũng cảm ơn cô."
Lam Nguyệt dậy: "Sở phu nhân, hôm nay đến đây là tìm Tần Cửu An để lấy vòng tay và túi tiền."
Nàng : "Hiện tại ngươi rảnh ? Nếu thì đưa đồ cho ."
"Được."
Tần Cửu An lên: "Chờ một chút, sẽ lấy ngay."
Hắn rời , Lam Nguyệt mím môi, trong mắt thoáng hiện vẻ buồn bã.
Thẩm Chỉ gì đó, nhưng thấy thái độ của Tần Cửu An thế , nàng cũng tiện can thiệp.
Một lát , Tần Cửu An trở .
Hắn đưa vòng tay và túi tiền cho Lam Nguyệt: "Lam cô nương, đây."
Lam Nguyệt nhận lấy, lấy một thỏi bạc vụn từ trong túi tiền: "Cái cho ngươi, hôm đó ăn cơm trả tiền, chỗ dư coi như lợi tức ."
Tần Cửu An vốn định từ chối, nhưng khi thấy thỏi bạc trong tay nàng, hiểu nhận lấy.
"Nếu hôm nay còn việc gì nữa, xin cáo từ."
Nói xong, nàng rời .
Tần Cửu An theo bóng dáng nàng, ngây lâu.
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Ta Tần Cửu An, tiểu cô nương lớn lên xinh như , còn chăm sóc suốt một thời gian dài, lạnh nhạt với như thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-324.html.]
Tần Cửu An xuống, uống một ngụm nước mới chậm rãi : "Trong khu cách ly, mỗi ngày nàng đều chăm sóc , gần như lúc nào cũng ở bên giường ."
Thẩm Chỉ: "Vậy mà còn những lời đó để nàng giận ?! Cho nên nàng chính là cố ý chăm sóc !"
Tần Cửu An khẽ ,"Lam tiểu thư còn lớn hơn một tuổi đấy, thích lớn tuổi hơn ! Trước thích, cũng thích! Chi bằng dứt khoát cắt đứt còn hơn."
Thẩm Chỉ quả thật lời cho tức ,"Lớn hơn một tuổi thì ? Người xinh như , còn thích, hơn nữa nàng còn liều mạng chăm sóc , bất chấp nguy hiểm lây nhiễm! Đệ chút lương tâm?"
Tần Cửu An rũ mắt, lên tiếng.
Thật , xong, Thẩm Chỉ liền hối hận.
Nàng , Tần Cửu An loại như .
Trước , hiện tại càng .
Những dân chạy nạn từng giúp đỡ , vẫn thường xuyên mang đồ ăn đến cho bọn họ, huống chi là chăm sóc trong lúc nguy nan.
"Thôi , đây cũng là chuyện của ." Thẩm Chỉ đỡ bụng về phòng.
Nàng cũng , việc Tần Cửu An phớt lờ tình cảm của Lam Nguyệt là điều nhất.
Bọn họ thể sẽ kết quả.
Dù gì Lam Nguyệt cũng con gái nhà bình thường, cha nàng là Lam Lập.
Lam Lập phản đối quyết liệt như ...
Tần Cửu An thẫn thờ một lúc lâu, mới dậy về nhà .
Về đến nhà, giống như kiệt sức ngã xuống giường, cẩn thận vuốt ve thỏi bạc vụn trong tay.
Trong đầu hiện lên cảnh nhiễm ôn dịch, đầu óc mơ hồ, thỉnh thoảng một bàn tay dịu dàng đặt lên trán, cùng giọng quan tâm lo lắng vang lên bên tai.
——
Sở Trường Phong dẫn theo mấy tiểu gia hỏa rời khỏi tiệm thuốc, lập tức thẳng đến tiệm cơm.
Tiệm cơm mở cửa trở , khách nhân bên trong ít.
Ôn dịch giải quyết, tất cả đều thoải mái.
Đó là ôn dịch đấy!
Một loại bệnh gần như thể chữa khỏi, chỉ thể tự chịu đựng! Ấy mà nó khuất phục ở Bắc Dương!
Tất cả thoải mái lớn!
Nhìn thấy Sở Trường Phong mang theo mấy tiểu gia hỏa bước , tiếng ồn ào trong tiệm cơm lập tức dừng .
"Ông chủ Sở!"
"Ông chủ Sở tới!"
"Ông chủ Sở, cảm ơn ngươi a! Nếu nhờ thảo d.ư.ợ.c nhà ngươi, cháu trai lẽ mất mạng !"
" ! Thần y bộ dựa thảo d.ư.ợ.c của ngươi, ôn dịch mới thể chữa khỏi!"...
TBC
Mọi ngươi một tiếng, một câu, đến Sở Trường Phong đều ngượng ngùng.
Ba đứa nhỏ cũng ngơ ngác.
Bọn họ cũng gì nha? Chỉ là bán thảo d.ư.ợ.c thôi mà, tuy rằng giá cả thấp, tuy rằng bọn họ mỗi ngày phơi thảo d.ư.ợ.c đều mệt mỏi.
cũng đến mức cảm ơn bọn họ như chứ?
"Cha nương thiện lương, gặp chuyện lớn như , nhà chúng vốn cũng nên góp một phần sức lực của !" Sở Cẩm Niên lúc lắc tay nhỏ, trấn an .
Sở Trường Phong cúi đầu tiểu gia hỏa, khóe miệng co rút.
"Ai nha, tiểu đương gia, nhà các ngươi cứu mạng chúng ! Sao thể cảm ơn chứ?!"
Sở Cẩm Niên: "Đây đều là vì bộ Bắc Dương chúng ! Bắc Dương , chúng mới thể ! Chúng , Bắc Dương mới thể càng hơn!"
"Ai nha! Tiểu đương gia lý a! Ngài so với những quan còn hơn!"