Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 325
Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:33:54
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Trường Phong nhíu mày.
Chàng nhãi con nhà là một tiểu lảm nhảm, chuyện.
những lời vẻ giống điều mà một đứa trẻ sẽ .
Nghe thật đúng là miệng đầy giọng quan.
Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc cũng kinh ngạc Sở Cẩm Niên.
Chỉ trong chốc lát, Sở Cẩm Niên kéo trong đám , , còn tiểu gia hỏa thì , tiếp tục huyên thuyên với bọn họ.
Mọi nghiêm túc lắng , thỉnh thoảng còn gật đầu đồng ý.
Làm giống như thanh thiên đại lão gia xuống nông thôn .
Sở Trường Phong lắc đầu, mặc kệ nó, nó thích chơi thì chơi .
"Mộc Mộc, Chu Chu, thôi, ba chúng ăn cơm , hỏi gia gia nãi nãi xem hôm nay món gì?"
"Cha, còn thì ? Chúng mặc kệ ?"
Sở Trường Phong đầu thoáng qua tiểu gia hỏa hai tay chống nạnh, ở ghế, đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, : "Nó như , cũng sắp khen no , tạm thời nhớ đến chuyện ăn ."
Hai đứa nhỏ khúc khích.
"Vậy chúng để gia gia nãi nãi giúp chúng nấu , chờ nó xong, chắc đồ ăn cũng mang lên."
Quả nhiên, mặc dù miệng dừng , nhưng ánh mắt Sở Cẩm Niên thỉnh thoảng vẫn liếc về phía bọn họ, rõ ràng là quan tâm.
Nói đến chỗ hứng thú, phát hiện Sở Khiếu bưng một nồi đồ ăn nóng hầm hập đặt ở mặt Sở Trường Phong và hai ca ca, tiểu gia hỏa lập tức nóng nảy.
TBC
"Ai nha! Hôm nay chúng tới đây thôi! Các ngươi mau ăn cơm ! Ta cũng ăn cơm!"
Nói xong, tiểu gia hỏa nhảy xuống ghế, lạch bạch chạy tới.
"Cha! Ca ca! Mộc Mộc! Ba thật nghĩa khí! Ăn cơm cũng gọi con!"
"Hôm nay chúng ăn gì nha? Để con xem!"
Động tác của nó nhanh nhẹn leo lên ghế, chống hai tay lên bàn, với cái đầu nhỏ .
"Oa!! Tào phớ thịt bò! Thật nhiều thịt bò! Thật nhiều tào phớ non mềm!"
Sở Trường Phong cầm lấy đũa gõ gõ đầu nó,"Có đồ ăn mới gọi hồn của con trở về!"
Sở Cẩm Niên ôm đầu ủy khuất nũng,"Lời của cha thật là, con là đang chính sự với bọn họ! Đây chính là chuyện vì Bắc Dương!"
"A! Không lẽ con còn quan phụ mẫu của bọn họ , bắt đầu quản kiếm tiền như thế nào?"
Hai mắt Sở Cẩm Niên sáng ngời,"Cha! Cha quá đúng! Sau con sẽ quan! Con nhất định là quan nhất thế gian! Bằng sẽ lãng phí tài hoa của con!"
Sở Trường Phong mím môi, gượng một tiếng,"Ha ha ha..."
"Ha ha ha..." Sở Cẩm Niên đến lộ hàm răng trắng nhỏ.
Nụ mặt Sở Trường Phong nhạt ,"Con còn quan, quan thi khoa cử! Không yêu cầu con đỗ trạng nguyên, ít nhất cũng là bảng nhãn chứ?"
Sở Cẩm Niên vò đầu,"Con thì ?"
"Con đem tên của rõ ràng cho hẵng chuyện lớn!"
Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc che miệng nín .
"Hừ!" Sở Cẩm Niên thở phì phì,"Cứ chờ xem ! Đó là vì đây con từng học hành nghiêm túc! Sắp học , con nhất định sẽ là nhãi con chăm chỉ và thông minh nhất!"
Sở Trường Phong chậm rãi gật đầu,"Ừ, rửa mắt mong chờ, nhãi con chăm chỉ và thông minh nhất."
"Hừ! Giọng điệu của cha đúng, đừng coi thường con! Con thật đấy!"
"Ừ, mà, rửa mắt mong chờ."
"Hừ hừ hừ!"
Bị coi thường ! Tiểu gia hỏa tức tối nhét đầy thịt bò miệng, tốc độ ăn cực nhanh, hiện tại chỉ chạy về nhà sách ngay lập tức!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-325.html.]
Mới ăn xong, nó liền gấp chờ nổi buông đũa xuống, kéo tay Sở Trường Phong,"Đi thôi! Nhanh nhanh nhanh!"
Sở Trường Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của nó,"Khoan , gấp gì chứ? Còn mang đồ ăn về cho nương của con nữa."
Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt,"Xin , con quên mất..."
Sau khi lấy hộp đựng thức ăn, Sở Trường Phong mới dẫn ba đứa nhỏ rời .
"Niên Niên, ngươi gấp như gì? Đi chậm một chút."
Tiểu gia hỏa đôi chân ngắn nhất, nhưng bước chân nhanh vô cùng, Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc đều theo kịp.
Sở Cẩm Niên dậm chân một cái,"Ai da, các ngươi chậm thế, đang vội mà! Ta về nhà sách!"
"Hả? Đọc... sách?"
"Âng!"
Nói xong, nó vùi đầu về phía , bước chân nhanh đến mức gần như chạy.
Sở Trường Phong , mặc kệ tên tiểu t.ử thối là vì cái gì, nhưng ít nhất học tập là một chuyện .
Về đến nhà, kịp bước cửa, tiểu gia hỏa bắt đầu hét lên: "Nương, con về !"
"Nương, cất sách của con ?"
"Nương, hôm nay con đưa một quyết định trọng đại! Sau con quan!"
"Nương, con sẽ chăm chỉ học tập! Thật đấy! Người giám sát con!"
Thẩm Chỉ nhướng mày, tiểu đậu đinh mở cửa chạy .
Vừa nhà, tiểu đậu đinh lục lọi chiếc cặp nhỏ của , lấy Thiên Tự Văn cùng Tam Tự Kinh , sắp xếp bút mực giấy nghiên ngay ngắn, bắt đầu xắn tay áo.
Tư thế quả thực nghiêm túc.
"Khụ khụ khụ..."
Nàng ngạc nhiên về phía Sở Trường Phong và hai đứa nhỏ theo , ánh mắt đầy nghi hoặc.
Sở Trường Phong đến bên cạnh nàng, đưa tay gãi cằm nàng,"Đừng để ý đến nó, xem nó thể kiên trì mấy ngày."
Thẩm Chỉ đập tay ,"Chàng ! Chàng coi là mèo ? Có phiền !"
Sở Trường Phong thu tay , nhưng tay chịu yên mà đặt lên vai nàng, nghiêng dựa đầu lên vai nàng,"Ta phiền ? Tướng công của nàng hôm nay bận cả ngày đấy, mà nàng chẳng thèm hôn , an ủi , còn ghét bỏ nữa!"
Thẩm Chỉ mỉm , nhỏ giọng hỏi: "Vậy Niên Niên rốt cuộc gì kích thích ?"
Sở Trường Phong thở dài,"Niên Niên nhà nàng chí lớn, nó quan! Ta bảo nó quan thì học hành chăm chỉ, ít nhất cũng thi đỗ bảng nhãn thám hoa gì đó."
Thẩm Chỉ bật ,"Sao đột nhiên nó quan ? Tiểu ngốc t.ử , thú vị như ."
Sở Trường Phong kể chuyện ở tiệm cơm cho nàng, xong, Thẩm Chỉ khép miệng .
"Ai nha, đây gọi là phủng sát! Nó còn nhỏ xíu mà giỏi ăn hơn cả quan , cũng quá thú vị."
Hai mải mê trò chuyện, giọng dần lớn hơn.
Sở Cẩm Niên đang chữ, từ từ ngẩng đầu lên, híp mắt bọn họ chằm chằm.
"Khụ khụ khụ... con vốn dĩ giỏi ăn hơn quan ! Còn nữa, phủng sát là gì?"
Thẩm Chỉ lập tức im miệng.
Sở Cẩm Niên bĩu môi,"Hừ! Con đưa đều là kiến nghị ! Sau nhà chúng trồng thật nhiều trái cây, thể mang bán khắp nơi, chỉ cần chờ kiếm tiền thôi!"
"Còn nữa! Ở Bắc Dương thể trồng trái cây lương thực, nếu nhà thể trồng , trồng khắp Bắc Dương, thì tất cả đều sẽ đến nơi ! Thật !"
Nụ mặt Thẩm Chỉ dần sự kinh ngạc thế.
Sở Cẩm Niên tiếp tục lẩm bẩm,"Nếu thể trồng khoai tây nữa, thì bá tánh sẽ lo thiếu ăn! Thật nha!"
Thẩm Chỉ nghiêng đầu, nàng thật sự ngờ tiểu gia hỏa nghĩ đến những chuyện như .
Những chuyện dù nàng cũng từng nghĩ tới, nhưng từng .