Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 326
Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:33:55
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Chỉ xoa đầu nó,"Nếu con thực sự nghĩ , thì nỗ lực lên, giống như cha con , những quan đều thành tích khoa cử ."
Sở Cẩm Niên gật đầu,"Nương, cứ yên tâm ! Con nhất định sẽ cố gắng!"
Dù tiểu gia hỏa thể kiên trì bao lâu, nhưng nàng vẫn nên cổ vũ: "Nương tin con."
Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc , hiếm khi lộ vẻ mặt mờ mịt.
Làm quan gì chứ?
lẽ đây là thích.
Còn bọn chúng thích gì nhỉ?
Trong lòng hai bỗng nhiên hiện lên cái gì, nhưng .
Khi tiệm t.h.u.ố.c khai trương, ba tiểu gia hỏa trong nhà cũng bắt đầu học.
Tiệm t.h.u.ố.c giống như tiệm cơm tiệm tạp hóa, chỉ khi bệnh mới khách đến mua thuốc, vì , mỗi ngày lượng khách nhiều.
Cho đến khi thần y xuất hiện, đến khám bệnh tăng lên, mua t.h.u.ố.c cũng nhiều hơn.
Qua mấy ngày, đột nhiên một nhóm đến tiệm.
Lúc đó, Sở Trường Phong mới từ trong nhà trở về, đặt các loại thảo d.ư.ợ.c xử lý xong tủ thuốc.
"Ông chủ Sở!"
Nghe gọi , Sở Trường Phong đầu .
Lam Lập dẫn theo một nhóm , Sở Trường Phong thoáng qua, nhận ai trong họ.
"Lam tướng quân, đến tìm , chính là việc?"
Lam Lập gật đầu,"Bọn họ đều đến từ Lâm Phủ, d.ư.ợ.c liệu của ngươi hiệu quả , nên đặc biệt đến để mua."
Sở Trường Phong nhướn mày,"Ngồi xuống chuyện ."
Nhóm mặt đều mang theo sát khí nhàn nhạt, vẻ quan binh bình thường, mà lẽ là thuộc hạ của các quân khởi nghĩa xưng vương.
Việc bọn họ tìm đến mua t.h.u.ố.c cũng ngoài dự đoán của Sở Trường Phong.
"Các vị định mua bao nhiêu? Chắc hẳn các vị cũng rõ, thảo d.ư.ợ.c của tiệm t.h.u.ố.c nhà so với những tiệm t.h.u.ố.c bình thường giá cả sẽ đắt hơn một chút." Sở Trường Phong chậm rãi uống .
Lam Lập cũng mặc kệ, bên cạnh bọn họ chuyện.
Mấy liếc , một lão nhân 50 tuổi : "Giá cả tất nhiên thành vấn đề, chỉ xem ông chủ Sở thể cung cấp cho chúng bao nhiêu thảo dược? Còn nữa... phương t.h.u.ố.c trị ôn dịch..."
Sở Trường Phong chặt chén trong tay xuống,"Thảo d.ư.ợ.c trong tiệm cũng vô hạn, nếu là dùng để cứu chữa bệnh nhân ôn dịch, ước chừng chỉ đủ cho 500 , nếu các vị cần thêm, thể tiếp tục phái đến mua, về phần phương thuốc..."
Chàng ngừng một chút,"Cái chủ , phương t.h.u.ố.c là thần y kê, các vị chỉ thể hỏi ý kiến của ông ."
"Vậy thần y hiện tại đang ở ?" Mấy vội hỏi.
Sở Trường Phong ở trong tiệm t.h.u.ố.c một vòng, quầy khám bệnh của lão thần y sớm một bóng , cũng ông chạy .
Sở Trường Phong còn kịp giải thích, thần y trở .
Chỉ là ông mới cửa, một mùi hôi thối kỳ lạ lập tức lan tỏa trong trong tiệm.
Đám mua d.ư.ợ.c liệu ngửi thấy mùi hôi thối , mặt đều tái mét, nhao nhao che mũi .
Lam Lập cũng kinh ngạc, đây là mùi gì? Sao thối như ?
Sở Trường Phong nuốt nước miếng, vội vàng dậy.
Chỉ thấy thần y một tay xách theo một túi đồ lớn, mùi thối chính là từ trong túi đồ tản , mà tay đang cầm một xâu thịt dê xiên nướng ăn ngon lành.
Sở Trường Phong: "Lão thần y! Ngài mua đậu hũ thối ? Mau chia cho một chút! Sao ngài một tiếng? Nếu thì nhờ ngài mua giúp hai xâu thịt xiên! Có mua nhiều ?"
Lão thần y liếc một cái,"Ngươi một trẻ tuổi như , ăn cái gì, tự mua, còn bắt lão già chạy chân cho ngươi? Ngươi hổ ?"
Sở Trường Phong lắc đầu,"Vậy ngài nhanh đem đậu hũ thối chia cho !" Nói xong liền đoạt lấy túi giấy.
Lão đại phu thở dài,"Cho ngươi ăn một miếng thôi! Ta còn ăn đủ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-326.html.]
Nói xong, ông mới chú ý tới trong tiệm thêm một đám .
Sở Trường Phong mở túi một chút, bên trong ước chừng mười miếng đậu hũ thối.
"Lão thần y, đậu hũ thối của ngài chiêu đãi khách nhân , chờ khách nhân , mua cho ngài."
Lão thần y mím môi,"Được ."
Đặt túi lên bàn, Sở Trường Phong : "Lam tướng quân, các vị , các ngươi nếm thử xem, đây chính là món ăn vặt đặc sản của Bắc Dương chúng !"
Đặc sản? Khóe miệng Lam Lập giật giật, ! Bắc Dương bọn họ tuyệt đối thứ !
Sở Trường Phong cầm một miếng đậu hũ thối lên ăn, bên trong còn rắc một lớp ớt bột, mùi vị cay nồng lan tỏa, quả thực ngon tả nổi!
Nhìn ăn ngon lành, nhóm bịt mũi đều trợn tròn mắt.
Cái thứ thối như , rốt cuộc mà ăn ?
Bọn họ thật sự thể hiểu nổi.
Thế nhưng, giữa mùi hôi thối nồng nặc đó, vẫn thể ngửi thấy một chút hương vị cay tê.
Loại mùi vị bọn họ từng ăn bao giờ, nhưng khiến nước bất giác trào , thèm thuồng một cách khó hiểu.
Sở Trường Phong: "Thứ chỉ ngửi thấy mùi hôi thôi, nhưng ăn thơm!"
Lam Lập thật sự chịu nổi, Sở Trường Phong ăn trông ngon như , ông cũng nhịn nếm thử, ăn xong, hai mắt ông sáng lên.
"Ăn ngon! Không ngờ hương vị ngon như !" Ông c.ắ.n thêm hai miếng liền ăn hết một miếng đậu hũ.
Những khác , cũng tò mò mỗi cầm một miếng.
"Hô..."
Vài từng ăn cay, đầu nếm thử cay đến mức chảy cả nước mắt.
càng ăn càng thấy ngon.
Có điều, chỉ mười miếng đậu hũ, mỗi kịp ăn hai miếng thì hết sạch, cuối cùng chỉ thể tranh giành giật.
Ăn xong đậu hũ thối, Sở Trường Phong mới chỉ lão thần y,"Đây chính là thần y, các ngươi chuyện với ông ."
Mọi lau miệng, lúc mới tiếp tục bắt đầu chính sự.
Thần y cũng đoán mục đích của bọn họ,"Các ngươi chính là vì phương t.h.u.ố.c trị ôn dịch?"
Mấy nhao nhao gật đầu,"Thần y, nếu là ngài nguyện ý ban tặng phương thuốc, thủ lĩnh của chúng nguyện 1000 lượng bạc!"
Lão thần y lắc đầu,"Ta cần bạc của các ngươi, phương t.h.u.ố.c các ngươi cứ việc cầm là , chỉ điều phương t.h.u.ố.c nếu phối hợp với thảo d.ư.ợ.c bình thường, chỉ thể tạm thời ngăn chặn ôn dịch, nếu chữa khỏi, cần phối hợp với thảo d.ư.ợ.c của ông chủ Sở mới ."
"Chúng , ông chủ Sở nguyện ý bán thảo d.ư.ợ.c cho chúng , chỉ là thần y... Ngài thật sự xác định thu bạc?"
Lão thần y gật đầu,"Hiện giờ bộ Trung Nguyên bởi vì ôn dịch c.h.ế.t bao nhiêu , hôm qua cũng sai đem phương t.h.u.ố.c truyền ngoài, bất luận kẻ nào cũng thể dùng."
Mấy ngây ngẩn cả .
"Thần y... thật sự là cao thượng!"
Trong vòng hai ngày nhóm mua sạch bộ d.ư.ợ.c liệu của Sở Trường Phong.
Sau khi mua xong lập tức rời khỏi Bắc Dương.
Khi bọn họ trở về, quan sai lục soát nhiều .
Bọn họ thấy dân chạy nạn ngoài thành, thấy bọn họ đều chỗ ở, cũng dấu vết nhiễm ôn dịch.
Bắc Dương nguyện ý chữa bệnh cho những lưu dân ...
Lúc đến đây, mục đích của bọn họ chỉ là mua d.ư.ợ.c liệu và phương thuốc, mà quan trọng hơn là quan sát tình hình Bắc Dương.
Hiện tại Trung Nguyên chia năm xẻ bảy, mỗi vị quân vương đều bành trướng lãnh thổ. Lãnh địa của bọn họ sát bên Bắc Dương, cho nên nơi vốn là mục tiêu thích hợp nhất.
giờ xem , tất cả kế hoạch đều bàn bạc kỹ .
TBC