Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:34:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hô..."

"Rốt cuộc đây là thứ gì? Sao ăn vị như thế ?"

Hai chắc chắn rằng, món tuyệt đối liên quan gì đến phần dày trong bụng bò!

Sở Cẩm Niên bĩu môi: "Mao bụng chính là dày bò nha! Các ngươi là hai đại ca ca, mà còn tin?"

"Không thể nào... Sao vị thế chứ?"

Sở Cẩm Chu : "Chính là mùi vị , mao bụng tươi giòn và ngon, hơn nữa cha nương nấu nước cốt lẩu thơm như , nhúng ăn đương nhiên ngon !"

Mộc Mộc trong miệng nhét đến căng phồng, thể chuyện, chỉ thể sức gật đầu hưởng ứng lời ca ca .

A Đồ và A Bắc liếc một cái, cuối cùng cũng tin .

"Ăn nhanh lên! Ăn xong mao bụng, chúng sẽ ăn thịt dê!"

Bên ăn uống khí thế ngất trời, bên , Tần Cửu An thu dọn xong, định đây ăn lẩu.

Chỉ là khi đến cửa sân, mở cửa , liền thấy một cô nương đang cửa.

Bước chân khựng .

Hôm nay Lam Nguyệt mặc váy nhung màu xanh lam, bên ngoài khoác áo choàng trắng tuyết, chiếc áo choàng mũ lông xù, nàng đội lên, khiến gương mặt trông càng nhỏ nhắn.

Không nàng đây bao lâu , tim Tần Cửu An chợt đau, lông mày nhíu chặt.

"Cô ở đây gì? Đến đây lúc nào?"

Lam Nguyệt im lặng một lúc, : "Quên ."

Tần Cửu An hít sâu một , lúc tuyết vẫn rơi lác đác, bên ngoài lâu như , chắc chắn lạnh.

Hắn suy nghĩ nhiều, liền nắm lấy cổ tay nàng, kéo nhà.

Cảm nhận bàn tay ấm áp đang nắm lấy cổ tay , đôi mắt Lam Nguyệt khẽ run lên, nhưng nàng phản kháng, cứ thế theo phía .

Kéo nàng nhà, Tần Cửu An chỉ ghế dài: "Ngồi ."

Lam Nguyệt ngoan ngoãn xuống.

Hắn kiểm tra bếp lò bàn sưởi, than vẫn đang cháy, ấm lan tỏa khắp bàn.

Lam Nguyệt tò mò chiếc bàn phủ rèm vải dày, đặt chân xuống bên , lập tức cảm nhận ấm dễ chịu.

Nàng sửng sốt: "Cái thật ấm nha... Làm thể như ?"

Hơn nữa, bước nhà, nàng liền phát hiện , trong nhà cũng chút ấm áp.

Nhà của Tần Cửu An lớn, nhưng luôn đốt than sưởi, nóng tích tụ trong gian nhỏ, thồi gian dài tự nhiên trở nên ấm áp.

Tần Cửu An : "Bởi vì vẫn luôn đốt than."

Lam Nguyệt cúi đầu kiểm tra, quả nhiên bàn một cái bếp lò.

Vậy nên tấm rèm vải giữ nhiệt bên bàn, chỉ cần bên cạnh bàn liền cảm thấy ấm áp.

Nàng khỏi gật đầu, cách cũng thật thông minh.

Tần Cửu An liếc nàng, dậy rót cho nàng một ly nước ấm.

Lam Nguyệt vội vàng nhận lấy, nhấp từng ngụm nhỏ, nước nóng chảy xuống cổ họng, lan tỏa dày, nàng nhịn mà híp mắt, thật thoải mái.

Thấy nàng uống nước, bộ dáng thỏa mẫn hưởng thụ như , Tần Cửu An tự nhiên mà dời mắt, nhưng một lúc, nhịn lén lút quan sát nàng.

Tính , cũng lâu gặp nàng.

Không nàng đến Yến Nguyệt Loan ? Lần về nữa ?

Nàng là một nữ tử, cứ ở nơi đó mãi, lạnh lẽo.

"Lam Nguyệt cô nương, cô tìm chuyện gì?" Hắn hỏi bằng giọng lãnh đạm.

Hơi nước nóng mờ tầm , bóng dáng Tần Cửu An trong mắt nàng trở nên mơ hồ.

Nàng lắc đầu: "Không chuyện gì thì thể đến tìm ?"

Tần Cửu An: "... Nam nữ thụ thụ bất , nhà chỉ một , cô đừng đến nữa thì hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-332.html.]

Lam Nguyệt mím môi: "Vậy kéo gì? Chẳng lẽ ?"

"Ta... ..."

Tần Cửu An đột nhiên đối diện với nàng thế nào, nàng càn quấy như ?

Bên ngoài trời lạnh như , một nữ t.ử như nàng đó chịu lạnh bao lâu , suy nghĩ gì nhiều, chỉ sợ nàng đông lạnh, nên mới kịp nghĩ ngợi mà kéo nàng .

Qua một hồi lâu, mới bình tĩnh , giọng điệu nhàn nhạt: "Lam Nguyệt cô nương cần lo, chỉ là một thư sinh, tập võ, hiện giờ thành kẻ tàn phế, chẳng thể gì cô ."

Nói xong, lập tức hạ lệnh đuổi khách: "Nếu cô ấm thì mau về ."

Lam Nguyệt ngơ ngẩn mà .

"Lâu gặp, đột nhiên cảm thấy nhớ , nên về." Nàng bỗng nhiên .

Lông mi Tần Cửu An đột nhiên run run, vẻ mặt khiếp sợ mà nàng, nữ t.ử Bắc Vực đối với bất cứ chuyện gì đều thẳng thắn, hào sảng.

từng nghĩ... thể thẳng thắn đến mức ...

Bất tri bất giác, gương mặt ửng đỏ.

"Lam Nguyệt cô nương, cô... cô đừng bừa nữa, mau , ... còn việc."

"Tần Cửu An, gì, từng ."

Tần Cửu An chút thẹn quá hóa giận, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác bi ai: "A... Ta chỉ là một kẻ tàn phế vô dụng, cô hà tất ?"

Cả gương mặt đều lạnh, lên: "Nếu cô chịu , thì ."

Hắn dậy định rời khỏi, Lam Nguyệt nắm chặt lấy tay .

Hắn chỉ còn một cánh tay, mặt nàng, đến cả giãy giụa cũng trở nên nực .

Nàng luyện võ từ nhỏ, lớn lên lưng ngựa, dù một gương mặt yêu kiều, nhưng lợi hại hơn hẳn đa nam nhân, một thư sinh như Tần Cửu An thể tránh thoát.

"Lam Nguyệt! Ta thấy cô là điên ?" Hắn đỏ bừng mặt.

Lam Nguyệt như thấy, một tay kéo , trong phút chốc, hai sát .

Tần Cửu An mở to mắt, nơi nào gặp qua tình huống thế ?

TBC

Toàn cứng đờ, lông mi run rẩy.

Lam Nguyệt chằm chằm thật lâu, đột nhiên hôn lên mặt một cái.

Đôi mắt Tần Cửu An run rẩy kịch liệt.

Còn kịp phản ứng, Lam Nguyệt buông , nàng đến cửa, đầu : "Ta sẽ còn đến."

Nói xong, cửa mở , cùng một luồng gió lạnh tràn , mang theo mùi hương nhàn nhạt nàng.

Trong thở Tần Cửu An đều là mùi hương khiến xua .

Hắn tại chỗ cứng ngắc hồi lâu, giơ tay nhẹ nhàng chạm gò má, nghĩ đến ấm chạm liền biến mất, gương mặt nóng lên.

Sở gia.

Mọi ăn lẩu một nửa, cuối cùng Tần Cửu An cũng tới.

Hắn , Thẩm Chỉ liền chú ý tới khuôn mặt nóng rực đỏ bừng của .

Nàng càng hoảng sợ,"Đệ ? Bị sốt ?"

Tần Cửu An lắc đầu,"Không... ... ... chỉ là cạnh bếp lò lâu quá nên nóng..."

Hắn vội vàng tìm một chỗ xuống.

Thẩm Chỉ nửa tin nửa ngờ,"Nếu sốt, nhất định , uống chút t.h.u.ố.c là ."

"Thật việc gì." Tần Cửu An sờ sờ mặt , chột cúi đầu.

Sở Trường Phong nhướng mày.

Thẩm Chỉ: "Vậy trì hoãn lâu như ?"

"Ta... Ta đây tới ..."

Tần Cửu An hoảng hốt gắp thịt lên ăn, sợ hỏi thêm.

 

Loading...