Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 341
Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:34:11
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thẩm Chỉ Chỉ!!"
Sở Trường Phong nhíu mày,"Chẳng bảo nàng giường nghỉ ngơi ? Sao ôm bảo bảo qua ? Mau lên giường !"
Chàng nghiêm mặt, nhanh chóng ôm đứa bé từ trong lòng nàng,"Để ôm!"
Thẩm Chỉ chớp chớp mắt, nhất thời phản ứng kịp.
Sở Trường Phong một tay ôm bảo bảo, một tay kéo tay nàng,"Đi nào!"
Nàng phản ứng , ngoan ngoãn theo , nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Cũng mấy ngày , chuyện gì, , một chút cũng mà."
"Vậy cũng thể nhiều như , còn ôm bảo bảo nữa, bảo bảo cũng nặng mà."
Thẩm Chỉ về phía tiểu bảo bảo trong tay ,"..."
Tiểu nha đầu ngây ngô chớp đôi mắt trong veo, bé cũng hiểu nổi nặng chỗ nào. Rõ ràng cha thể một tay ôm bé nhẹ nhàng mà.
Bị bắt lên giường, Thẩm Chỉ dựa đầu giường thở dài.
Sở Trường Phong bên cạnh nàng, cúi đầu con gái ngoan trong lòng, nhỏ giọng trêu đùa.
Tiểu bảo bảo đến ngọt ngào.
"Con gái ngoan của thích đến ? Mỗi ngày đều với !"
Thẩm Chỉ: "... Đó là bởi vì tã lót cũng giặt miễn phí . À đúng , hôm nay vẫn giữ cho đấy."
Sở Trường Phong khẽ: "Ừ, ."
"Có nên đặt tên cho bảo bảo ?" Thẩm Chỉ đột nhiên hỏi.
Nụ mặt Sở Trường Phong cứng : "Sao quên mất chuyện quan trọng thế ?!"
Dạo bận quá, cứ cảm thấy bản quên mất điều gì đó, hóa là quên đặt tên cho con gái!
Sở Trường Phong áy náy hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu,"Bảo bảo ngoan, đều là của cha, đừng giận cha nhé. Cha lập tức nghĩ cho con một cái tên thật !"
Tiểu nha đầu chớp chớp mắt.
Sở Trường Phong đắc ý khoe với Thẩm Chỉ: "Nàng xem! Con bé mong chờ!"
Khóe miệng Thẩm Chỉ giật giật: "Ta thấy là nghĩ nhiều quá đấy? Con bé lúc nào mà ngoan như ?"
Sở Trường Phong: "Nàng hiểu , ánh mắt con bé giống , đó chính là vui sướng!"
Thẩm Chỉ lười đôi co với .
Nói đặt tên là đặt tên ngay, Sở Trường Phong một tay ôm con gái lòng, tay cầm bút giấy.
Viết một cái tên gạch một cái.
Chàng luôn cảm thấy bất kỳ chữ nào cũng xứng với con gái bảo bối của .
Thẩm Chỉ nghiêng đầu bóng dáng .
Tiểu bảo bối ngoan ngoãn trong vòng tay cha, quấy.
Khung cảnh khiến lòng nàng ấm áp.
Thẩm Chỉ híp mắt, nhất thời đến ngây .
Từ trưa cho đến tối, nghĩ bao nhiêu cái tên, cuối cùng, Sở Trường Phong cầm giấy đưa cho Thẩm Chỉ: "Nàng thấy cái tên thế nào?"
Thẩm Chỉ cầm lên xem, giấy ba chữ "Sở Cẩm Hoan".
Sở Trường Phong chút thấp thỏm: "Ta nghĩ nghĩ , vẫn cảm thấy gì quan trọng bằng việc con gái vui vẻ. Thế nên thấy cái tên tồi, nàng thấy ?"
Thẩm Chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ giấy, trong miệng lẩm bẩm hồi lâu, ngẩng đầu về phía tiểu nha đầu trong lòng .
Nàng nhẹ nhàng chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Hoan Hoan, con thích cái tên mà cha đặt cho con ?"
"A..."
Tiểu nha đầu , chỉ thể phát âm thanh mềm mại.
Thẩm Chỉ cảm thấy chắc chắn con bé thích.
"Hoan Hoan..." Sở Trường Phong khẽ gọi,"Con gái ngoan, con nhất định luôn vui vẻ, giống như các ca ca của con, những gì thích."
Màn đêm buông xuống, tiệm lẩu như cũ chật ních .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-341.html.]
Món lẩu cay nóng khách ưa thích, giá cả cũng quá đắt, một nhóm ăn chung, càng tiết kiệm.
Thời tiết càng lạnh, ăn một nồi lẩu, cả đều ấm lên.
Lam Nguyệt từ Yến Nguyệt Loan trở về, tiệm cơm Lâm Hà đổi thành tiệm lẩu, trong lòng nàng chút suy nghĩ, nhịn liền đến xem.
Lúc nàng đến khá muộn, đường còn ai, nhưng trong tiệm lẩu vẫn còn hai bàn khách.
Nàng bước tiệm, về phía quầy, đúng lúc Tần Cửu An ngẩng đầu lên, nụ mặt đối diện với tầm mắt nàng, lập tức cứng đờ, nàng một lúc, đó dời mắt , như gì, sang gọi một tiểu nhị đang nhàn rỗi ở cửa bếp.
"Tiểu Ngũ! Có khách kìa! Mau tiếp đón khách!"
"Dạ! Tới ngay!"
Lam Nguyệt c.ắ.n chặt răng, yên lặng chằm chằm, như thể thấu .
Mãi đến khi tiểu nhị lên chào hỏi, nàng mới hừ nhẹ một tiếng, đầu về phía bàn trống.
"Khách quan, ngài từng ăn lẩu ở đây ? Có ăn cay ? Muốn ăn lẩu cay lẩu uyên ương? Ta đề cử ngài nên gọi lẩu uyên ương, một bên cay, một bên là canh thịt dê, thể uống một ít nước canh cho ấm ."
Lam Nguyệt từng ăn, liền theo: "Vậy lấy lẩu uyên ương."
"Vậy còn đồ ăn? Muốn gọi món gì?"
Lam Nguyệt thực đơn, thấy món còn nhiều: "Ừm... một đĩa thịt bò, một đĩa thịt dê, một phần tàu hủ ky, một phần khoai tây, một phần cải trắng, và một chén cơm!"
"Được ! Ngài chờ một lát!"
Tiểu nhị phòng bếp dọn món, Lam Nguyệt khắp nơi đều là mùi thơm, nhịn nuốt nước miếng.
Nàng thấy nam nhân bên cạnh đang uống một loại nước đỏ tím, nhịn hỏi: "Đại ca, uống gì thế?"
"Đây là rượu đào! Uống ngon lắm!" Nam nhân đắc ý .
"Rượu đào..."
TBC
Lam Nguyệt chút uống.
Tiểu nhị mang nồi lẩu và đồ ăn lên, còn giúp nàng pha nước chấm, nàng liền hỏi: "Còn rượu đào ? Cho một bình."
"Có! Để mang ngay!"
Ở quầy, Tần Cửu An thấy cuộc đối thoại của bọn họ, mày nhíu .
Không lâu , một bình rượu đào nhỏ bưng lên bàn, Lam Nguyệt lập tức ngửi thấy mùi rượu thơm nồng.
Nàng rót một chén, uống một ngụm, vị rượu thơm ngọt lan tỏa đầu lưỡi, thật sảng khoái!
Nhìn nồi lẩu uyên ương mặt, thấy nước lẩu sôi, nàng múc một chén canh thịt dê uống , ngon.
Sau đó bỏ thịt bò nồi cay.
Thịt nhanh chóng đổi màu, nàng vớt lên, nhúng nước chấm ăn, thơm đến thể tả.
Lại ăn thêm một miếng cơm trắng, cảm giác...
Lam Nguyệt nhịn nheo mắt hưởng thụ.
Lẩu quả nhiên thú vị thật!
Vừa ăn, nàng uống rượu đào.
Hết chén đến chén khác, càng uống càng thấy ngon.
Thịt bò, thịt dê đều thơm, khoai tây mềm dẻo, đậu hũ ky cũng ngon.
Phiền muộn trong lòng Lam Nguyệt cũng biến mất còn mộ mảnh.
Nhìn nàng uống một chén một chén rượu đào, Tần Cửu An thiếu chút nữa bẻ gãy bút lông trong tay.
Hắn hít sâu vài , cố gắng áp chế suy nghĩ nên trong lòng.
Cố gắng cúi đầu xem sổ sách, nhưng chẳng đầu chút nào.
Không qua bao lâu, Lam Nguyệt ăn no, uống cạn chén rượu cuối cùng, lảo đảo bước đến quầy, đặt túi tiền xuống mặt Tần Cửu An: "Tính tiền!"
Ngón tay Tần Cửu An co một chút, mới ngước mắt về phía nàng.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hô hấp trầm trầm, khống chế : "Cô là một nữ t.ử thể uống nhiều rượu như ?!"