Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 344
Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:34:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gân xanh trán Tần Cửu An nhảy mạnh vài cái, trầm mặc một lát, bắt lấy tay của nàng gạt qua một bên, đó đột nhiên dậy,"Lam Nguyệt!"
Lam Nguyệt mờ mịt mở mắt, đối diện với khuôn mặt biểu cảm , ngơ ngác trong chốc lát.
Ký ức dần trở , nàng mới chậm rãi dậy, hỏi: "Huynh khỏe ?"
Tần Cửu An nhẹ gật đầu, bộ dáng quần áo xốc xếch của nàng lúc , vội vàng dời mắt, nhanh chóng xuống giường.
"Tối qua cô gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ?"
Hắn ở mép giường, đưa lưng về phía nàng.
Lam Nguyệt mím môi,"Đêm qua phát sốt, vết thương lưng vẫn chảy máu, đắp t.h.u.ố.c cho , băng bó một chút."
Tần Cửu An cúi đầu, lúc mới chú ý tới mặc quần áo, n.g.ự.c chỉ quấn băng vải... ...
Hắn hít sâu một , trong lòng chua xót áy náy, nhưng mặt vẫn lạnh như băng,"Ta cần cô lo cho , nếu tỉnh thì mau về nhà , đừng uống rượu nữa."
Dứt lời, lấy quần áo bên cạnh mặc , nhưng khi kéo lên, động đến vết thương lưng, nhíu mày.
Lam Nguyệt lúc cũng tỉnh táo, trong lời của mang đầy vẻ xa cách và lãnh đạm.
Nàng hít sâu một , từ từ thở .
Thấy Tần Cửu An dậy, nàng nắm lấy vạt áo , dùng sức kéo một cái, cả ngã về phía .
"Lam Nguyệt! Cô cái gì ?!"
Hắn hoang mang rối loạn.
Lam Nguyệt cúi đầu ,"Đêm qua cứu gì?"
Tần Cửu An sửng sốt một chút, ngờ nàng còn nhớ rõ chuyện xảy tối qua.
"Chỉ là vô tình thấy, đành lòng để một nữ t.ử khác tổn thương."
Lam Nguyệt: "Ta và cũng chẳng quen, cần cứu, cho dù lòng , khi cứu , tại mang về nhà?"
Môi Tần Cửu An run rẩy,"Bởi vì nhà cô ở ."
"Có thể để cho tự về mà, ? Huynh là gì của như như ?"
Tần Cửu An hô hấp dồn dập: "Ta quản cô?! Cô hai thiếu chút nữa... thiếu chút nữa gì cô ?! Nếu thì quản cô gì?"
Hắn giống như thật sự là tức giận, biểu tình mặt vô cùng hung dữ.
Hắn thật sự cho rằng nàng ngay cả hai tên lưu manh cũng đ.á.n.h ?
Lam Nguyệt mặt biểu tình,"Dù ở trong lòng cái gì cũng , cho dù thế nào thì cũng liên quan gì đến !"
Tần Cửu An khiếp sợ nàng: "Lam Nguyệt! Cô điên ?!"
"Tần Cửu An, vì bảo vệ , bọn họ đ.á.n.h bọn họ đá còn thương, đối với mà quan tâm thể đến mức ?"
"..."
"Huynh thích !" Nàng chắc chắn.
Hắn biến sắc, kịch liệt phản bác,"Không ! Ta thích!"
Trong đầu hồi tưởng đêm qua khi đối mặt với hai nam nhân , sự bất lực cùng yếu của , giọng của đột nhiên phóng đại,"Một chút cũng thích!"
Lam Nguyệt đột nhiên trầm mặc, qua bao lâu, nàng kéo kéo quần áo ,"Quần áo của thế ? Đêm qua chiếm tiện nghi của ."
Khóe miệng Tần Cửu An giật giật: "Ta... ..."
Nói lời , chút chột , chính cũng chắc chắn gì.
Hơn nữa, hai dán sát như , vô tình xộc xệch quần áo nàng cũng là chuyện khả năng xảy .
"Mặc kệ thích , đêm qua và ôm ngủ giường cả đêm, dù thanh danh của cũng hủy hoại , cần chịu trách nhiệm với !"
Nàng lý trí đến đáng sợ, như thể bận tâm đến những lời tổn thương mà , chỉ rõ mục đích của .
Tần Cửu An môi mấp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-344.html.]
Hắn đương nhiên một nữ t.ử lập gia đình thể ngủ chung giường với nam tử, nếu thanh danh của nàng sẽ vấy bẩn, sẽ khinh thường.
...
Cố gắng khiến bản bình tĩnh , lạnh nhạt : "Chúng cũng xảy chuyện gì, cô và , sẽ ai chuyện , hơn nữa..."
Hắn ngừng một chút, tiếp: "Hơn nữa, đây cũng là vấn đề của , mà là cô... Rốt cuộc cô cách nào để đưa lên giường? Nếu lúc đó tỉnh táo, tuyệt đối sẽ để cô như !"
Trên mặt mang theo tức giận.
Trong lòng Lam Nguyệt lạnh buốt, như là một cái động trống , gió lạnh ngừng lùa .
Từ nhỏ nàng chính là đại tiểu thư sủng ái, dù đối mặt với , da mặt dày thế nào nữa, những lời , nàng vẫn lòng tự trọng của , trong chớp mắt, nàng mất dũng khí tiếp tục tranh luận.
Hô hấp nàng run rẩy, chậm rãi chỉnh y phục, đó mang giày .
Lúc dậy ngoài, nàng nghiêng đầu: "Vậy thì coi như tối qua ch.ó cắn, coi như là ôm ch.ó ngủ một đêm, coi như đem chân tình dâng cho ch.ó ăn!"
Nói xong, nàng mở cửa, liền rời .
Tần Cửu An lặng lẽ giường, lên trần nhà ngẩn .
Hắn dường như vẫn thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng giường, là mùi hương thuộc về nàng.
Hắn xuất thần một lúc, bỗng nhiên bật , , nước mắt kìm mà lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt.
Sáng sớm, Sở Trường Phong đang xúc tuyết trong sân, nghĩ đến việc Tần Cửu An ở một , đành lòng để tự xúc tuyết nên định sang giúp một chút.
Chỉ là khi sắp đến sân nhà Tần Cửu An, chợt thấy một cô nương quen thuộc đẩy cửa bước , đôi mắt đỏ hoe, vội vàng rời .
Sở Trường Phong há hốc miệng, đôi mắt cũng trừng lớn, dám tin mà chằm chằm căn nhà nhỏ mắt.
Chàng nhầm chỗ chứ? Đây là nhà của Tần Cửu An mà?!
Thời tiết mùa đông thực sự lạnh, hầu hết đều ở trong nhà, cuộn tròn giường, cho nên đường lúc cũng chẳng ai.
Mới sáng sớm mà Lam Nguyệt lóc từ trong nhà Tần Cửu An chạy ... Nghĩ đến dáng vẻ của nàng , tóc rối, giống như là mới đến buổi sáng.
Sở Trường Phong nuốt nước miếng, chuyện ... chẳng lẽ cô nương ở đây qua đêm ?
Sở Trường Phong thở dài, cái tên Tần Cửu An ...
Không ngờ tuổi còn nhỏ mà lá gan nhỏ chút nào!
Còn khi dễ cô nương đến , chẳng lẽ ...
Sợ chuyện thể cứu vãn, Sở Trường Phong lập tức bước sân, kéo cửa nhanh chóng trong.
"Tần Cửu An!"
"Tần Cửu An!"
Hắn quét mắt quanh phòng một vòng, nhanh chóng tới phòng ngủ.
Đẩy cửa bước , liền thấy Tần Cửu An nghiêng giường, chỉ mặc một chiếc áo lót, cổ áo mở rộng, quần áo cũng xộc xệch.
Sở Trường Phong chấn động, trong lòng trầm xuống.
"Tần Cửu An! Đệ! Đệ... đêm qua rốt cuộc gì cô nương nhà ?"
"Đệ... thật là..."
TBC
Sở Trường Phong thật sự gì với nữa! Hai thành , thể chuyện như ?
Sở Trường Phong cảm thấy đau đầu, nhất thời nên giáo d.ụ.c thế nào.
"Ta thấy lóc chạy !"
Lông mi Tần Cửu An run rẩy, nhưng nhanh bình tĩnh trở .
Hắn cố gắng dậy, về phía Sở Trường Phong, trong mắt chút gợn sóng,"Sở ca, chúng gì cả, chuyện coi như từng thấy, đừng với ai."
"Ta chắc chắn ! Khoan ! Không gì xảy ? Thật giả ?"