Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 361
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơm nước xong, khi chuẩn về nhà, Thẩm Chỉ đột nhiên : "Tần Cửu An, nếu nhớ cô nương , thể thư cho nàng ."
"Khụ khụ khụ..."
Tần Cửu An vẻ mặt khiếp sợ nàng,"Tỷ bậy gì đó? Ta nhớ ai chứ?!"
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ liếc , mặt hai đều là vẻ khinh thường.
"Các ngươi... các ngươi mau về nhà ... suốt ngày chỉ hươu vượn..."
Tần Cửu An chuyện đều chút lắp bắp, qua chính là đang chột .
Thẩm Chỉ: "Uống say , cứ lẩm bẩm gọi tên ... thật sự cho rằng khác ai trong lòng đang nhớ ai?"
Tần Cửu An sắc mặt cứng đờ.
Sở Trường Phong vỗ vai ,"Đừng trốn tránh lòng , sẽ hối hận đấy."
Mọi rời , trong phòng chỉ còn .
Tần Cửu An thẫn thờ hồi lâu, đó trở về phòng, kéo ngăn kéo đầu giường , bên trong xếp đầy những phong thư.
Hắn mím môi, đẩy bộ chúng tận cùng bên trong ngăn kéo.
Dù đời cũng thể gửi , mắt thấy tâm phiền.
Cũng ... hiện tại nàng thế nào?
Có thuận lợi ? Hẳn là thương?
Trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng bất lực.
Hắn khẽ một tiếng, đúng , bất lực.
Sở gia trồng 500 mẫu cây ăn quả cùng các loại rau dưa bên ngoài thành, Lam Lập vẫn luôn âm thầm quan tâm, mỗi từ bên ngoài thành trở về, ông đều ghé qua xem.
Lần cũng , từ biên cảnh trở về thành, ông cưỡi ngựa khu trồng trọt, xa liền thấy những cánh đồng xanh mướt đung đưa trong gió, trải dài đến tận chân trời.
Ông nhịn mà dụi mắt.
Chỉ mới một thời gian ngắn, khi trở về, thứ những khô héo mà còn phát triển tươi như ?
Rốt cuộc thế nào?!
Ông vội vàng dọc theo đồng ruộng, thấy những cây ăn quả lớn lên tươi , ngay cả những luống khoai tây cũng đang kết quả nhỏ màu xanh.
Ông đó là gì nên cũng để ở trong lòng.
càng về phía , nhanh, ông trợn tròn mắt.
Giữa những tán lá xanh mướt, những quả dưa leo, cà chua, đậu que, cà tím, ớt... treo lủng lẳng.
Từng loại rau quả căng mọng, trông cực kỳ tươi ngon.
"Cái... cái rốt cuộc trồng ?!" Ông nhịn mà thốt lên.
Những lưu dân đang tuần tra ruộng từ xa thấy tới lui, còn tưởng rằng gặp ăn trộm nên vội vàng chạy đến.
"Này! Ngươi gì đấy? Không đây! Mau !"
"Nếu ngươi dám ăn trộm, bọn sẽ lập tức giải ngươi lên quan phủ!"
Nhóm lưu dân vội vã chạy về phía nọ, trong miệng còn ngừng đe dọa.
Thẳng đến khi chạy đến mặt, thấy rõ ràng mắt là Lam Lập, đều ngơ ngác.
"Tư... tướng quân?! Ngài ở đây?"
Lam Lập vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ, thể hồn.
Một nam nhân thấy ông cứ chằm chằm quả dưa leo, liền dè dặt : "Tướng quân, nếu ngài ăn thì... bỏ tiền mua..."
Mọi xung quanh lập tức hít một lạnh.
Dám chuyện với Lam tướng quân như ?! Thật là sống nữa?!
Mọi liên tục nháy mắt hiệu, nhưng nam nhân chỉ khổ, thì ?
Đây là đồ của chủ nhân, vốn dĩ bỏ tiền mua!
Trong lòng bọn họ thấp thỏm bất an, bao lâu , Lam Lập cuối cùng cũng lấy tinh thần.
Hắn bọn họ, vẻ mặt vô cảm,"Mấy thứ là các ngươi trồng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-361.html.]
Mọi gật đầu, nhưng ngay đó lắc đầu.
"Mỗi một loại rau dưa đều do những khác trồng."
dù ai trồng thì cũng đều phát triển như .
Lam Lập cau mày, chỉ cà chua và ớt hỏi: "Đây là thứ gì? Ta từng thấy bao giờ."
Ở Bắc Dương bọn họ nhiều nhất chỉ thể trồng chút rau xanh, những loại hoa quả rau củ phổ biến ở Trung nguyên, nơi thể trồng .
một ít ông từng gặp qua, cũng chỉ hai loại là là cái gì.
"Tướng quân, đây là cà chua và ớt."
TBC
"Trước đây, tiệm cơm của chủ nhân từng bán món trứng xào cà chua, chính là dùng quả đỏ xào đấy."
Lam Lập sửng sốt.
"Ớt xanh ... chính là ớt xanh bên trong món khoai tây sợi xào ớt xanh."
Lam Lập mím môi, hình như là thấy chân dung của mấy thứ .
Thì những món ăn ngon đó đều từ những thứ ...
"Các ngươi... mỗi loại đều hái cho một ít, tiền bạc cần lo, sẽ với chủ nhân các ngươi."
"Được!"
Đợi bao lâu, trong tay Lam Lập liền một rổ lớn rau dưa.
Vừa lúc ông cũng đói bụng, liền lấy một quả dưa leo , chùi qua áo c.ắ.n một miếng.
Dưa leo c.ắ.n xuống, giòn tan nhiều nước, hương vị thanh mát, còn mang theo chút vị ngọt nhẹ.
Hai mắt ông trừng lớn, vài ba miếng ăn hết một quả dưa leo.
Sao... ngon như ?
Trong trí nhớ của ông, dưa leo vị ngọt thanh như thế ?
Ăn hết một quả, vì đường suốt mười mấy ngày, mệt mỏi, ông cảm thấy cả đều thả lỏng.
Không hề do dự, ông tiếp tục ăn thêm quả đến quả khác, còn khỏi đồng ruộng, dưa leo trong rổ ông ăn sạch.
Nhóm lưu dân:...
Đây dù gì cũng là một vị tướng quân, trông giống như chạy nạn ?
Mấy bọn họ , nhớ cảnh tượng khi bọn họ mới chạy đến Bắc Dương, nhưng chắc cũng ai ăn ngấu nghiến như nhỉ?
Thấy còn dưa leo nữa, Lam Lập l.i.ế.m môi, cầm lấy một quả cà chua, đầu tiên ăn cà chua sống, mùi vị lạ, nhưng càng ăn càng ngon.
Mọi : "..."
Đừng là cả rổ rau củ đều ông ăn sống hết đấy nhé? Rốt cuộc là đói đến mức nào ? Ăn sống nhiều như .
Lam Lập ăn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền sang mấy ,"Các ngươi hái thêm cho một rổ nữa , hái chút như đủ cho ai ăn?"
Mấy bọn họ cạn lời, suýt nữa trợn trắng mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp tục hái.
Đến khi , bọn họ phát hiện Lam Lập mà đang gặm một quả ớt xanh.
Mọi : "!!!"
Ớt cũng ăn sống luôn ?! Có cần khoa trương ?!
Gặm xong một quả ớt xanh, Lam Lập đưa tay nhận lấy rổ rau dưa từ trong tay bọn họ, liền lên ngựa, phi thẳng .
Mấy tại chỗ, theo bóng lưng ông xa.
Không qua bao lâu, bỗng : "Vị tướng quân , sức ăn đúng là đáng nể..."
"Chứ còn gì nữa... Sao thể ăn sống cả nửa rổ thế !"
Lúc , trong đó một lên tiếng thì thầm,"Thật ... cũng thể hiểu , các ngươi chẳng cũng mấy thứ ngon đến mức nào ? Dưa leo c.ắ.n một miếng, giòn ngọt, còn ngon hơn cả trái cây!"
"Chưa kể đến ớt xanh và cà tím, theo cách của chủ nhân, xào ớt xanh với cà tím, ngon thể tả!"
"Món cà chua xào trứng mới là ngon nhất! Ta thích nhất là món đó! Chỉ tiếc là nỡ mua trứng... nếu mỗi ngày đều ăn!"
"Những thứ thì tính là gì!"
Một len lén xung quanh, nhỏ giọng : "Ta phát hiện, khi ăn những loại rau dưa , buổi tối ngủ cực kỳ ngon! Dù ban ngày mệt đến , hôm thức dậy vẫn cảm thấy thoải mái!"