Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 362

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe đến đây, mấy khác đều tròn mắt kinh ngạc, bọn họ thử nhớ , hình như đúng là như thật.

Thời gian gần đây, đều ăn rau dưa hái từ trong ruộng .

Tinh thần mỗi đều , nghĩ kỹ thì hình như ai sinh bệnh nhiễm phong hàn.

"Không chứ... cảm giác mấy loại rau dưa ... công dụng cường kiện thể?"

Một nam nhân nhớ điều gì đó, cả đều kích động đến đỏ mặt: "Các ngươi cũng gia gia mà, lúc đến đây còn nhiễm ôn dịch, dù chữa khỏi nhưng mỗi ngày đều ho khan, nhưng trong thời gian , hình như còn ho nữa."

"Khi nào thì ông hết ho?"

"Hình như... là từ lúc rau dưa chín, chủ nhân bảo chúng tự hái ăn."

Nói đến đây, khó khăn nuốt nước miếng,"Gia gia của thích nhất là ăn dưa leo, mỗi ngày đều ăn một quả."

Mấy hít sâu một .

Chủ nhân... rốt cuộc tìm hạt giống từ ?

Trong lòng đầy nghi vấn.

Những hạt giống chỉ phát triển đất đai vốn thể trồng trọt, mà còn ăn ngon, thể cường kiện thể.

Quả thực giống như tiên d.ư.ợ.c !

Không, chủ nhân khi nào là... tiên nhân ?

"Các ngươi xem... mấy củ khoai tây trong ruộng sẽ mọc thành cái gì?"

"Không , còn tưởng chúng sẽ thối đất."

"Ta cũng nghĩ ... ai ngờ bây giờ lớn nhanh như thế! Lá xanh mướt một màu!"

Lúc đầu, khi trồng khoai tây, bọn họ dùng khoai tây cắt thành từng miếng nhỏ vùi xuống đất.

Trồng kiểu thể quả ?

Lúc , mấy trồng khoai tây chấn kinh hồi lâu, lớn tuổi còn khuyên Sở Trường Phong, trồng khoai tây thì chôn nguyên củ xuống, cắt như thì nảy mầm ?

Chắc chắn sẽ mọc lên .

Sở Trường Phong nhạt, bảo bọn họ cần lo lắng, cứ theo lời .

Những lớn tuổi thấy khuyên Sở Trường Phong cũng nên cũng đành chịu từ bỏ, dù nếu cuối cùng trồng lên thì cũng thể trách bọn họ .

Ai mà ngờ kết quả ngoài dự đoán của như !

Không bao lâu , khoai tây liền bắt đầu nảy mầm sinh trưởng, lá mọc lên tươi .

Từ khi ăn qua rau dưa, rau dưa ở đây ngon thế nào, bọn họ càng tò mò về khoai tây.

Chỉ tiếc là chúng mọc đất, căn bản thể thấy.

"Ta thực sự đào lên xem thử rốt cuộc trong đó khoai tây ! Ngứa tay quá !"

"Không ! Đây là của chủ nhân! Chủ nhân là ân nhân cứu mạng của tất cả chúng , cho đào thì ai động !"

"Ta chỉ thôi mà..."

Mấy chuyện, tiếp tục tuần tra quanh ruộng...

Bên , Lam Lập xách theo rau dưa đến Sở gia.

"Sở Trường Phong!"

"Sở tiểu tử! Ngươi ở nhà ?!"

Lam Lập ngoài sân gọi vài tiếng, nhanh liền .

Sở Cẩm Chu thấy ông, hai mắt sáng rỡ,"Tướng quân bá bá!! Cuối cùng cũng trở về !!"

Lam Nguyệt ở đây, Lam Lập cũng , dù đến quân doanh, Sở Cẩm Chu cũng chỉ thể theo những khác huấn luyện.

nó vẫn nhớ Lam Lập.

Lam Lập ha hả, xoa đầu tiểu gia hỏa,"Cha con ? Hắn ở nhà ?"

"Có!"

Vào trong nhà, Lam Lập mới thấy Sở Trường Phong đang ôm con gái nhỏ mấy tháng tuổi, tới lui dỗ dành.

"Sở Trường Phong! Hôm nay ngang qua ruộng nhà ngươi ở ngoài thành, hái hai rổ rau, đến trả bạc cho ngươi! Ngươi tính thử bao nhiêu tiền?"

Sở Trường Phong liếc ông một cái, cúi đầu hai rổ rau mà ông xách theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-362.html.]

Một rổ chỉ còn một ít cà tím, đậu que và ớt xanh, thậm chí đến nửa rổ.

"Lam Tướng Quân, ngài cố ý hái, chỉ hái từng ? Người còn tưởng keo kiệt cho ngài hái đấy."

Lam Lập: "Vốn là tràn đầy một rổ, đói quá, ăn hết , giờ chỉ còn nhiêu đây thôi."

Sở Trường Phong ngẩn .

Mấy tiểu gia hỏa bên cạnh há hốc miệng kinh ngạc.

Nhìn thấy biểu tình của bọn họ, Lam Lập cũng chút ngượng ngùng, lẩm bẩm : "Ta cũng rốt cuộc các ngươi trồng thế nào mà ngon đến , dưa leo thể ngọt thanh như thế? Cảm giác giống dưa leo bình thường nữa!"

vị giòn ngọt của dưa leo quá rõ ràng, mùi thơm đặc trưng của dưa leo càng thêm nồng đậm, Lam Lập thật sự nghĩ mãi !

Sở Trường Phong: "..."

Sở Cẩm Chu: "Tướng quân bá bá, rau dưa nhà chúng vốn dĩ ngon! Chúng cũng thích ăn dưa leo lắm!"

Sở Cẩm Niên: "Một thể ăn hai quả!"

Mộc Mộc: "Ai mà chẳng thế? Nếu cố gắng một chút, khi ăn ba quả!"

Lam Lập: " ! Nếu ngon, ăn nhiều chứ!"

Vừa , ông về phía Sở Trường Phong: "Nói , rốt cuộc bao nhiêu bạc?"

"Không cần bạc, chỉ cần ngài dạy con trai thật !" Sở Trường Phong .

"Chuyện đó thành vấn đề!"

Lam Lập vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

Nói xong, ánh mắt ông dừng bé con trong lòng Sở Trường Phong, lâu gặp, tiểu nha đầu dường như càng đáng yêu hơn .

Đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn, môi đỏ rực, lông mi dài.

Nhìn đến trong lòng Lam Lập mềm nhũn.

Ông đặt rổ rau xuống, xoa xoa tay: "Để ôm con gái ngươi một chút nào."

Thấy ông đưa tay , Sở Trường Phong lùi về phía : "Không !"

"Sao ?!"

Lam Lập nhíu mày,"Đường đường là một nam nhân, keo kiệt thế? Có con gái thì ghê gớm lắm ? Ngươi tưởng chắc? Con gái khi còn nhỏ cũng đáng yêu thế !"

Sở Trường Phong: "Ngài bao lâu ôm trẻ con? Hơn nữa, con gái chỉ thích ôm thôi, khác ôm nó, nó sẽ quen."

Lam Lập: "Nó sẽ ? Sao sợ lạ như ?"

Sở Trường Phong mặt đổi sắc: "Con gái chỉ thiết với nhà, ngoài ôm nó, nó chắc chắn sẽ ."

Lam Lập: "..."

Sở Cẩm Chu và hai đứa nhỏ bên cạnh khóe miệng giật giật.

Cha thật quá, rõ ràng ngày nào cũng bá chiếm , thời thời khắc khắc đều ôm.

Mọi căn bản đều tranh , thế mà còn hổ chỉ thích để cha ôm...

Hơn nữa, A Bắc ca ca ôm , còn mà!

Cha thế thật ngượng mà...

Chính là ỷ hiểu thôi!

Lam Lập thở dài: "Thật đáng tiếc... Sao cho ôm chứ? Rõ ràng đáng yêu như ..."

Sở Trường Phong: "Cái gì mà " đáng yêu", vốn dĩ con bé đáng yêu!"

"A nha!!"

Tiểu nha đầu cất giọng non nớt kêu một tiếng, như đang hưởng ứng.

Sở Trường Phong cúi đầu hôn lên trán bé,"Bảo bối ngoan, con cũng thấy cha đúng ?"

"A!"

Lam Lập ôm bé con, liền đ.á.n.h chủ ý khác.

TBC

"Nhà các ngươi còn ăn cơm đúng ? Ai nha... lúc cũng ăn... Ta liền ở đây ăn ké một bữa nhé!"

Sở Trường Phong ông đầy ghét bỏ, càng quen Lam tướng quân, càng cảm thấy ông chẳng giống một tướng quân chút nào.

Chuyện đến cọ cơm cũng mới diễn một hai !

 

Loading...